Hai tiếng sau, Khương Tân Nhiễm quả nhiên tự mình mở cửa và bước ra khỏi phòng.
Sau khi nấu cơm xong, Cố Nhược đứng cạnh cửa không nói một lời, cô lẳng lặng đợi nàng ra ngoài, giống như đang quay mặt vào tường mà tự hối lỗi.
Miếng nước cô cũng không dám uống, chỉ sợ Khương Tân Nhiễm ra ngoài thì không nhìn thấy cô.
Hai người nhìn nhau, lời đầu tiên Cố Nhược nói chính là: "Nhiễm Nhiễm, chị biết sai rồi."
Cổ họng cô thiếu nước nên nghe có chút khàn.
Khương Tân Nhiễm không để ý tới cô: "Em đói quá."
"Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi." Cố Nhược vội vàng đi vào phòng bếp đem thức ăn còn nóng hổi đặt lên bàn.
Khương Tân Nhiễm nhìn thoáng qua, có tôm, sườn, còn có một bát canh trứng nấu nấm, tất cả đều còn nguyên.
Nàng nhìn thời gian, đã gần 9 giờ.
Cố Nhược vẫn đứng ở cửa phòng ngủ của nàng, cùng nàng đói bụng đến giờ này.
Khương Tân Nhiễm có chút mềm lòng, nhíu mày oán trách nói: "Chị ngốc à, em tại nổi giận nên ăn không ngon, sao chị không ăn trước? Đói bụng không khó chịu sao?"
"Chị..." Cố Nhược do dự một lát mới nói: "Chị không đói bụng."
Đói mới là lạ.
Khương Tân Nhiễm nghĩ trong lòng, Cố Nhược người này, từ hồi cao trung đều luôn không chăm sóc chính mình, bây giờ vẫn vậy.....
Nhớ tới hồi năm lớp 12 có trận cúm, Khương Tân Nhiễm bị nhiễm bệnh, nôn mửa, nàng phát sốt và toàn thân rét run.
Cố Nhược đặc biệt xin nghỉ hai ngày để ở cùng nàng trong căn phòng thuê đó.
Người bị bệnh không thèm ăn, Cố Nhược liền thay đổi mánh khóe, cô nấu món cháo mặn cho Khương Tân Nhiễm, thịt lợn vụn được xay nhuyễn trộn trong cháo, cô sợ Khương Tân Nhiễm không đủ protein để phục hồi cơ thể.
Mỗi lần Khương Tân Nhiễm hỏi cô: "Chị ăn rồi à?"
Cố Nhược đều mặt không biến sắc mà nói: "Ăn rồi."
Khương Tân Nhiễm nghe xong liền an tâm, từng miếng từng miếng ăn cháo mà Cố Nhược nấu.
Kỳ thật Cố Nhược luôn nhìn nàng chằm chằm đến lúc khuôn mặt nàng đỏ bừng, như vậy thì cô ăn cơm lúc nào? Đều là cô chăm sóc Khương Tân Nhiễm, sau khi nàng ăn xong thì mới ăn thức ăn thừa trong bát và nồi, vội vàng dọn dẹp rồi vội vã trở về phòng ôm Khương Tân Nhiễm dỗ nàng ngủ.
Người bị sốt mặc dù nhiệt độ cơ thể cao nhưng họ lại sợ lạnh, luôn cảm thấy cơ thể mình rét run, Khương Tân Nhiễm khi ngủ một mình luôn rùng mình vì lạnh, nhưng ở trong lòng Cố Nhược sự ấm áp lại tràn đầy, thân thể cô cũng hừng hực, đem Khương Tân Nhiễm ôm vào ngực bao bọc nàng thì nàng liền không cảm thấy lạnh nữa.
Kết quả sau mấy ngày, Khương Tân Nhiễm đã khỏi bệnh cảm lạnh nhưng Cố Nhược lại lây nàng rồi phát sốt.
Đầu Cố Nhược đã sớm choáng váng nhưng cô vẫn không đụng vào thứ gì, làm như không có chuyện gì xảy ra nên Khương Tân Nhiễm cũng không để ý.
Mãi cho đến khi giữa lớp thể dục, Khương Tân Nhiễm kêu một tiếng "Nhược Nhược" thì phản ứng của Cố Nhược hơi chậm, lúc đó nàng mới nhận có gì đó không đúng, "Nhược Nhược, chị có phải không thoải mái đúng không?"
"Không có." Cố Nhược thẳng thừng phủ nhận.
"Cái gì mà không có! Mặt chị đỏ bừng rồi!" Khương Tân Nhiễm mất kiên nhẫn đưa tay sờ trán cô.
Nóng bỏng!
"Làm sao chị lại phát sốt, đi theo em a, đầu chị biến thành bếp lò rồi!" Khương Tân Nhiễm nôn nóng kéo Cố Nhược đi vào phòng y tế.
Sau khi vào phòng y tế, cô giải thích rõ ràng lí do xong thì bác sĩ của trường nhanh chóng đo nhiệt độ cho Cố Nhược, 39.5 độ! Suýt chút nữa là 40 độ rồi, nên nàng vội vàng đưa cô đi bệnh viện truyền dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!