Chương 26: Tức giận

Cuối cùng Cố Nhược đã có thể hôn Khương Tân Nhiễm như ý muốn.

Khương Tân Nhiễm là một người rất có nguyên tắc, nói không cho thì chính là không cho, nàng sẽ không nhượng bộ, tay Cố Nhược trên eo nàng nóng ran nhưng cô không dám cử động, hơn nữa không tình nguyện mà mím môi, rồi mắt cô mở to, thấy được Khương Tân Nhiễm môi kề môi đang trốn khỏi lòng cô, trước khi đi nàng còn không quên nhặt cuốn sách trên mặt đất lên.

Cảm xúc có thể phát tiết đều bị tắc nghẽn trong lồng ngực cô giống như sắp nổ tung, thậm chí nơi sâu trong đáy mắt cũng có xu hướng bốc cháy.

Những ngón tay bị véo đau đến mức không thể thuyên giảm.

Cố Nhược không biết làm như thế nào, đôi mắt bình tĩnh lại rồi tiến vào phòng bao cát, hơn nửa đêm dùng tay không đấm liên tục vào bao cát.

Ngọn lửa trong lòng tích tụ theo mồ hôi tuôn ra khỏi thân thể rồi thấm vào tóc ướt đẫm, Cố Nhược dừng lại, nặng nề thở ra một hơi rồi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Đi ngang qua cánh cửa đóng kín kia của Khương Tân Nhiễm, cô dừng lại nhìn.

Cánh cửa rất mỏng, chỉ cần Cố Nhược muốn, thì có thể đá tung.

Với một tiếng động lớn, chắc chắn cô có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Khương Tân Nhiễm.

Nếu đi quá xa, nói không chừng sẽ đẩy nàng đến chân tường, trên đôi mắt đỏ hoe của nàng sẽ là những giọt nước mắt.

"..." Gốc lưỡi Cố Nhược chạm sâu vào trong cổ họng cô, nuốt xuống.

Tay cô lại không khỏi siết chặt nắm đấm.

"Cố Nhược, cô không biết cái gì gọi là tôn trọng sao?"

Tiếng khóc khàn khàn ấy vẫn có thể xé rách màng nhĩ của Cố Nhược cho đến ngày hôm nay.

Vì thế lý trí lại một lần nữa thắng thế.

Cố Nhược buông nắm đấm, nhìn thật sâu cửa phòng của Khương Tân Nhiễm, rồi cô xoay người bước vào phòng tắm.

Cô đứng dưới vòi hoa sen, vặn nước lạnh hết cỡ rồi xối từ trên đỉnh đầu xuống.

Cuối tháng 10 nhiệt độ vẫn còn nóng, nhưng nửa đêm tắm nước lạnh thì vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh cóng.

Cố Nhược rùng mình một cái, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Khóe miệng cô không khỏi cong lên một vòng cung giễu cợt.

Tôn trọng, cái từ này là thứ ít giá trị nhất trong quá trình trưởng thành của Cố Nhược.

Những đứa trẻ lớn lên từ luật rừng, điều đầu tiên chúng học được chính là giành giật, chính là tàn nhẫn.

Muốn là chiếm đoạt lấy, hạ gục những đứa trẻ khác rồi ôm lấy bảo bối của mình trong lồng ngực, 24 giờ đều luôn cảnh giác, để ý những người xung quanh, đề phòng bảo bối của mình bị người khác cướp mất.

Kẻ yếu chỉ xứng vẫy đuôi cầu xin, nhân phẩm là vô giá trị trước sự sống còn.

Cố Nhược là đứa trẻ tàn nhẫn nhất trong số những đứa trẻ đó, dù mới năm hay sáu tuổi nhưng trong xương cốt cô đã có sẵn bản chất của một con sói, khi đánh nhau với người khác luôn chỉ tập trung đánh đứa trẻ đầu đàn mạnh nhất, sau này những đứa trẻ đó đều biết cô gái với đôi mắt hung dữ này không hề dễ chọc ghẹo, người khác đánh nhau là vì muốn giành thức ăn và đồ chơi, chạm đến là thôi, còn cô thì khi bắt đầu đánh là sẽ đánh tới cùng.

Có thể nói tất cả các quy tắc sinh tồn trong thế giới văn minh này, đều là Khương Tân Nhiễm dạy cô.

Đối xử với mọi người bằng sự tôn trọng, lịch sự, tử tế...

Nếu không có Khương Tân Nhiễm thì có lẽ Cố Nhược đến hôm nay vẫn là một con sói hoang.

Khương Tân Nhiễm đã thuần phục cô, làm cô có thể ngụy trang trở thành người bình thường hòa nhập vào xã hội loài người.

Cố Nhược cũng chỉ khuất phục trước nàng mà cúi đầu.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!