Chương 25: Cơ hội thứ hai

Cố Nhược trời sinh đã cho cô một giọng nói hay, cho dù không có chút cảm xúc gì nhưng vẫn rất trong suốt, sạch sẽ, giống như thác nước ẩn mình trong khe núi sâu thẳm, có cảm giác thấm vào ruột gan.

Một khi cô cố ý đè thấp giọng nói của mình trộn lẫn một chút khàn khàn thì lại là một cảm giác khác, giọng nói mát lạnh bao vây bởi một tầng ôn nhu bên ngoài, rồi phía dưới là sự tinh tế chất chứa sự bí ẩn gợi cảm, kiều diễm phong tình.

Cũng giống như bây giờ, cô dùng lòng bàn tay che mắt Khương Tân Nhiễm rồi ghé vào tai nàng nói nhỏ, nhẹ nhàng như sợi tơ mà theo tai nàng quấn vào trong lòng nàng, lại giống một viên kẹo ngọt ngào xinh đẹp như cạm bẫy, Khương Tân Nhiễm không kiềm lòng được, đôi môi nàng khẽ hé mở, cam nguyện bị cô cướp lấy sạch sẽ không còn gì.

Cũng không biết làm sao đã bị Cố Nhược hôn, sâu sắc, lâu dài.

Khương Tân Nhiễm mơ màng bị Cố Nhược hôn đến mức đầu lưỡi bắt đầu đau, nàng bất mãn mà đẩy Cố Nhược vài lần, Cố Nhược mới buông nàng ra.

Nhưng cũng không hoàn toàn buông nàng ra, chỉ là buông lỏng mà thôi, Khương Tân Nhiễm vẫn đang bị cô đè ở trên sô pha, sau khi Cố Nhược hôn nàng thì đôi môi mỏng nhẹ của nàng bị nhuộm thành một màu đỏ, ngũ quan lãnh cảm diễm lệ bởi vì một vệt đỏ nhiệt liệt mà vô duyên vô cớ thêm một tầng kiều diễm sinh động.

Khương Tân Nhiễm thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cô, tim đập lỡ một nhịp khi nhìn thấy ngọn lửa màu lam lập lòe trong mắt cô, lạnh băng mà thiêu đốt người, khiến nàng không khỏi lỡ nhịp tim thêm một lần nữa, sau đó tim nàng đập nhanh đến mức không thể dừng lại.

"Tim em đập nhanh quá." Cố Nhược áp trán vào nàng, chớp chớp mắt, lông mi của mình chạm phải lông mi nàng, có chút ngứa xẹt qua trái tim cô như một cái bóng thoáng qua.

Một tay cô đan vào tay Khương Tân Nhiễm quấn quýt, tay còn lại không quên nâng lên rồi từ sườn cổ nàng kéo đến gò má, nhàn nhã mà không ngừng v**t v*.

Đến mức như lửa đốt, da trắng nõn cũng chuyển sang màu đỏ.

Khương Tân Nhiễm cuối cùng cũng từ bóng tối trở lại thế giới tươi sáng, nàng hít thở vài hơi, mạnh miệng nói: "Chỉ là thiếu oxy mà thôi."

Nàng suy nghĩ một chút rồi nhíu mày: "Cũng không phải là do chị hôn."

Nàng nói xong cũng tự mình đỏ mặt trước, phỉ nhổ chính mình nghĩ: Ta đang nói cái gì vậy? Nói như thế không phải có nghĩa là mình bị Cố Nhược hôn đến thiếu oxy sao? Thật là không có tiền đồ.

Cố Nhược cũng lập tức phản ứng lại, khóe miệng cô cong cong, trong ánh mắt nhìn qua như đang nín cười, rốt cuộc cô nhịn không được, cổ cô cúi xuống tựa lên trán Khương Tân Nhiễm, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm.

Khương Tân Nhiễm bị cô đè lên, phảng phất cảm nhận được tiếng cười của cô làm cho xương cốt đều rung động, tê dại, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng không khỏi khiến Khương Tân Nhiễm rụt vai lại.

Tiếng cười của Cố Nhược ban đầu vẫn đang bị đè nén nặng nề nhưng sau đó cô nhịn không được mà buông lỏng khớp hàm, liền trở nên lanh lảnh thanh thúy giống như một dòng suối trong núi, va chạm vào đá và lao về phía xa.

Khương Tân Nhiễm có thể cảm nhận được sự vô tư trong tiếng cười ấy, ấm áp và rất cuốn hút, khác hoàn toàn với sự rụt rè bình thường của cô.

Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của cô bên tai khiến trong lòng Khương Tân Nhiễm cũng cảm thấy vui vẻ, lúc đầu nàng còn muốn quay mặt xấu xa nhìn Cố Nhược để cảnh cáo cô đừng đi quá xa, nhưng bây giờ ánh nhìn của nàng nửa điểm hung dữ cũng không có. Mặt mày nàng đều nhiễm sự vui vẻ, khóe miệng vô luận thế nào cũng không thể đè nén xuống.

Cố Nhược hiếm có lúc vui như vậy.

Ngay khi còn học trung học, dù còn trẻ nhưng cô cũng đã trưởng thành giống như một người lớn cứng nhắc, không phân biệt được vui buồn, niềm vui và nỗi buồn của cô thường được giấu kín, quả thực là có cảm giác thần bí khó đoán.

Người ngoài chỉ cảm thấy khó có thể thân cận với cô, mà Khương Tân Nhiễm lại là cảm giác đau lòng cô.

Thất tình lục dục là bản chất của con người, muốn khóc thì khóc to, vui vẻ thì cười lớn, đây mới là người sống bằng xương thịt.

*Thất tình lục dục: Thất tình là 7 trạng thái tâm lý cảm xúc của con người (hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, cụ). Lục dục là 6 sự h*m m**n (sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục).

Không ai bẩm sinh đã sống nội tâm và sâu sắc, sự phát triển tính cách thường trải qua sự tàn phá của cuộc sống.

Cố Nhược chưa bao giờ nói với Khương Tâm Nhiễm về gia đình và quá trình lớn lên của cô, cũng như cô chưa từng nhắc tới gia đình của mình, như thể cô coi việc mình không có gia đình là điều hiển nhiên, giống Tôn Ngộ Không sinh ra từ tảng đá vậy.

Khương Tân Nhiễm lại nghĩ, chỉ sợ là người nhà của Cố Nhược đã đối xử tệ bạc với cô ấy đến nỗi cô ấy không muốn đề cập đến chuyện đó.

Có đôi khi Khương Tân Nhiễm cảm thấy Cố Nhược có vẻ ngoài cứng rắn lại không có tình người, khiến người ta sợ hãi, nhưng dưới vẻ ngoài đáng sợ ấy kỳ thật lại cất giấu một chút đáng thương.

Chính vì trong quá trình lớn lên cô đã bị bắt nạt quá nhiều nên cô đã phải tự khoác cho mình nhiều lớp áo giáp cứng rắn, cuối cùng lớp áo giáp này ăn sâu vào da thịt, không thể thoát ra được nữa nên đã biến thành tính cách.

Người khác không quan tâm Cố Nhược đã trải qua nhân sinh như thế nào, không dễ gần thì không thân cận, cũng sẽ không mất một miếng thịt mà!

Nhưng Khương Tân Nhiễm thì không thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!