Bởi vì một câu của Cố Nhược mà Khương Tân Nhiễm ở phòng thí nghiệm vẫn luôn mất hồn mất vía, nàng mất rất nhiều thời gian để rửa sạch ống nghiệm, suýt chút nữa làm rơi nó ra khỏi tay.
May mà có sư huynh nhanh tay bắt được rồi đưa cho nàng, trêu chọc nói: "Làm gì mà suy nghĩ nhiều vậy?"
"Không có gì... Cảm ơn." Khương Tân Nhiễm nhận lấy ống nghiệm.
Sư huynh cầm lấy ống nghiệm rồi lúc Khương Tân Nhiễm nhận lấy thì ngón tay hai người chạm vào nhau một chút.
Khương Tân Nhiễm như bị cắn, né tránh trong căng thẳng, dọa đến nỗi sư huynh phải xấu hổ.
"Sư huynh, cậu đừng hiểu lầm..." Khương Tân Nhiễm cười nói.
Sư huynh nhún vai, đỡ trán, làm vẻ mặt cực kỳ đau lòng, "Tôi biết, cậu không có thói quen tiếp xúc thân thể với người khác.. Này, Tân Nhiễm, chúng ta đã là bạn học hai năm rồi, không ngờ trong mắt cậu tôi lại là người khác, tôi đau lòng quá a..."
Nói xong khiến mọi người trong phòng thí nghiệm cười, Khương Tân Nhiễm cũng cười rộ lên.
Từ khóe mắt nhìn thấy nàng rốt cuộc cũng cười, sư huynh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm rất thoải mái, giáo viên hướng dẫn đột nhiên thò đầu ra nói: "Tân Nhiễm, cùng ta đến phòng thí nghiệm một chút."
"Ôi Khương Tân Nhiễm, cậu xui xẻo rồi!" Có người hả hê.
Khương Tân Nhiễm cười mắng: "Cậu đó!" Nàng cởi blouse trắng ra rồi treo lên giá treo trước cửa phòng thí nghiệm, đi theo giáo viên hướng dẫn vào văn phòng.
"Lão Lý, có chuyện gì a? Hay là lại tìm em giới thiệu dự án cho nhà đầu tư nào đó?"
Cố vấn của Khương Tân Nhiễm là một giáo sư già đã sắp qua tuổi nghỉ hưu, Khương Tân Nhiễm là đệ tử thân thiết của ông và là học sinh đáng tự hào nhất, cho nên quan hệ của Khương Tân Nhiễm với ông không quá nghiêm túc, có thể tùy ý nói giỡn.
"Nếu có người đầu tư thì làm liền, sư phụ chỉ sợ là thầy phải từ trong mộng tỉnh lại thôi." Lão Lý cười bĩu môi, ra hiệu nàng ngồi xuống, sau đó cầm lấy một chồng tài liệu từ ngăn kéo bàn làm việc đưa cho nàng.
"Đây là cái gì a?". Khương Tân Nhiễm nhận lấy, tùy ý lật xem, phát hiện trên bìa có ghi "Tập đoàn dược phẩm Cố thị".
"Không phải phòng thí nghiệm của chúng ta vừa mới được Cố thị đầu tư sao? Tuần trước ta đã đề nghị bọn họ tham gia một cuộc họp với trung tâm nghiên cứu phát triển, người phụ trách của bọn họ nói rất hoan nghênh những tài năng xuất chúng của phòng thí nghiệm cho kỳ nghỉ đông đến cơ sở thực tập, ta đã đề cử em."
"Em?" Khương Tân Nhiễm kinh ngạc, "Lão Lý, thầy đùa em sao? Trong phòng thí nghiệm còn có mấy anh chị đang sốt sắng, mà thầy lại đề cử em? Cái này không thích hợp lắm đi?"
"Ở phòng thí nghiệm của chúng ta, người có nền tảng chuyên môn và năng lực thực hành mạnh nhất là em, có gì mà không thích hợp? Nếu em là học sinh đề cử của ta, đương nhiên ta phải đề cử người tốt nhất. Nếu bọn họ làm ta mất mặt thì cả đời ta sẽ để mặt mũi ở đâu?" Lão Lý thổi râu trừng mắt: "Thôi, đã quyết rồi, đêm nay em về điền thông tin rồi mai nộp cho ta."
Đạo sư đã nói như vậy, Khương Tân Nhiễm không thể từ chối.
Mặt khác, nàng rất vui mừng trước cơ hội từ trên trời rơi xuống này.
Không cần phải nói, thực tập ở Y dược của Cố thị khó như thế nào, Khương Tân Nhiễm đã học chuyên ngành này trong 6 năm, muốn xem rốt cuộc giờ nàng bao nhiêu cân lượng, trình độ đang ở đâu.
Điều đáng lo ngại duy nhất là CEO của y dược hiện tại là Cố Nhược.
Nghĩ tới Cố Nhược, nội tạng của Khương Tân Nhiễm đột nhiên nhảy lên một cách bất ngờ.
Những gì cô ấy nói trong xe ngày hôm nay vẫn khiến ngực Khương Tân Nhiễm nóng lên.
Nói cái gì mà một lần nữa theo đuổi, không biết là cô ấy nói vô tình hay nghiêm túc.
Khương Tân Nhiễm bối rối đến mức nhất thời quên mất một điều rằng, Cố Nhược vẫn chưa bao giờ làm những chuyện không chấp nhận được.
Bây giờ bị bắt ở chung một mái nhà đã đủ đau đầu rồi, nếu lại vào Cố thị, liệu có bị cô quấy rầy nhiều hơn không?
Nhưng Khương Tân Nhiễm thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội thực tập một lần trong đời này.
Do dự hồi lâu, tài liệu đều bị nàng vò nát, Khương Tân Nhiễm cắn răng dậm chân một cái: "Lão Lý, rất xin lỗi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!