Chương 23: Theo đuổi

Lời tỏ tình chân thành của Khương Tân Nhiễm ngoài dự đoán lại chỉ ngắn ngủn 4 chữ, nàng kiên định mà nói ra nhưng càng rung động hơn bất kỳ bài phát biểu hùng hồn nào, một luồng điện xẹt qua trái tim Cố Nhược, trực tiếp đánh thẳng vào đại não khiến cô mất lý trí trong giây lát, không cần suy nghĩ mà siết chặt eo Khương Tân Nhiễm, ép nàng vào người mình.

Thuận thế xoay người lại, đổi sang tư thế đặt Khương Tân Nhiễm lên tủ giày.

Động tác vội vàng, cô nắm lấy gáy của Khương Tân Nhiễm rồi cắn vào khóe miệng nàng.

Không chỉ ở khóe miệng mà ngay cả đầu lưỡi cũng đau, Khương Tân Nhiễm thấy đau, khẽ thở nhẹ một tiếng ngay sát bên tai Cố Nhược.

Hốc mắt Cố Nhược bỗng nhiên mở rộng, trong mắt cô đầy màu đỏ tơ máu, giống như vỡ ra, hơi thở của Khương Tân Nhiễm nóng như muốn tan chảy.

Khương Tân Nhiễm thấy không khí trong lồng ngực sắp bị Cố Nhược hút khô, đại não nàng thiếu oxy, dưới tác dụng của rượu đã khiến ý thức của nàng choáng váng mê man, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể và bay lên giữa không trung.

Nàng giống như một con cá ra khỏi nước đang mở rộng miệng để đón lấy luồng không khí trong lòng quý giá, cổ nàng bị đẩy ra sau, những đường cong duyên dáng uyển chuyển.

Trước mắt Khương Tân Nhiễm là một mảng trắng xóa mênh mông, trong chốc lát nàng cảm thấy mình sắp ngạt thở đến chết.

Đúng lúc đó, Cố Nhược đại phát từ bi mà buông nàng ra, vùi đầu vào cổ nàng rồi tinh tế hôn lên vành tai và xương quai xanh của nàng.

"Nhiễm Nhiễm, nói lại lần nữa đi..." Âm thanh Cố Nhược tựa như mê hoặc lại tựa như cầu xin, giống một cơn gió thổi từ rừng mưa nhiệt đới ẩm ướt, oi bức, quấn lấy Khương Tân Nhiễm, khiến nàng không thể suy nghĩ được.

"Nói gì?" Khương Tân Nhiễm ngước mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đầu.

"Nói thích đi." Cố Nhược áp môi vào tai nàng, "Nói em thích đi..."

Đáng tiếc Khương Tân Nhiễm chỉ nhắm mắt lại, trong đầu nàng nặng trĩu, ý thức dần chìm vào một mảng tối, dựa vào tủ giầy ngủ thiếp đi.

Hô hấp cũng trở nên đều đều.

Cố Nhược nóng lòng chờ đợi, hồi lâu không đợi Khương Tân Nhiễm có động tĩnh nên cô ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy nàng đang ngủ say sưa, dưới ánh đèn lông mi bóng loáng đẹp đẽ.

Cố Nhược không còn cách nào khác, sao lại ngủ thiếp đi vào thời điểm quan trọng như vậy.

Cô thật muốn đánh thức Khương Tân Nhiễm đang ngủ say, nhất định phải ép nàng nói ra câu "Em thích chị", đồng thời ghi âm lại để nàng không thể phủ nhận.

Cố Nhược nhắm mắt lại, hàng lông mày mỏng sắc nét nhăn lại thành chữ Xuyên , lồng ngực phập phồng vài cái, mũi cũng theo đó mà mấp máy.

Khi cô mở mắt ra lần nữa thì hàng lông mày đã giãn ra, có vài nét dịu dàng hiếm thấy.

Thở dài, cô bế Khương Tân Nhiễm trở lại phòng ngủ.........

Khương Tân Nhiễm tỉnh dậy trong tình trạng nôn nao, đầu đau như búa bổ, như thể có hàng ngàn mũi kim đâm vào mắt, không thể mở to.

"Đau—-" Nàng ngồi ở trên giường hít một hơi, vừa định ngẩng đầu lên ấn ấn trán mình thì một đôi tay khô nóng ấm áp đã đi trước nàng một bước mà chạm vào huyệt thái dương nàng, nhẹ nhàng ấn.

"Ừm..." Khương Tân Nhiễm dựa vào đầu giường, hài lòng mà khịt mũi, giang hai tay duỗi eo rồi ngáp một cái thật to.

Ngáp được một nửa, nàng chợt nhớ ra.

Không đúng, ai đang mát xa cho mình vậy?

Trong lòng chấn động, nàng đột nhiên mở mắt ra, cố nén cảm giác đau nhức, chỉ thấy Cố Nhược đang cười như hoa với nàng.

Khương Tân Nhiễm sửng sốt một chút, đột nhiên trợn tròn mắt như gặp quỷ mà lui vào góc giường, ôm gối che trước ngực, vẻ mặt phòng bị: "Chị làm gì?"

"Em uống nhiều bị đau đầu, chị giúp em xoa bóp." Cố Nhược cố gắng làm giọng nói của mình có chút hòa nhã.

Đáng tiếc cô không biết cười, hơn nữa nụ cười đó cũng không có ý nghĩa gì, không hiểu sao lại khiến Khương Tân Nhiễm hoảng sợ, tóc gáy gần như dựng đứng, bờ môi run rẩy: "Cố... Cố Nhược... Chị bị trúng tà à? Chị đừng cười nữa, dọa người."

"..." Cố Nhược thu hồi biểu cảm, cúi đầu, xoa xoa khóe môi dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!