Chương 22: Mất kiểm soát

Khương Tân Nhiễm sau khi say thích làm loạn người thân của mình, chuyện này chỉ có Cố Nhược biết, mà vẫn là cô vô tình phát hiện ra.

Năm đó khi vừa mới kết thúc môn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược ở cùng một địa điểm thi nhưng ở phòng thi khác nhau.

Phòng thi của Cố Nhược ở tầng 1, cô ra sớm hơn Khương Tân Nhiễm vài phút rồi đợi nàng trước cửa phòng thi.

Đoạn đường bên ngoài phòng thi chật cứng phụ huynh học sinh dài cổ, phụ huynh nào cũng thấp thỏm nôn nóng.

Cố Nhược là nhóm đầu tiên rời khỏi phòng thi, những phụ huynh đang đợi đó không liên quan gì đến cô nhưng cô lại chợt tiến đến gia nhập cùng họ, cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa tìm kiếm Khương Tân Nhiễm.

Nước da Khương Tân Nhiễm rất trắng, ngũ quan cũng thật đẹp, Cố Nhược nhìn qua đám học sinh bên trong một chút mà ánh mắt đã dán chặt vào nàng.

Nàng cũng lập tức phát hiện Cố Nhược, đôi mắt nàng lóe sáng, ở trong đám người nhảy lên hướng về phía cô vẫy tay, "Nhược Nhược! Nhược Nhược!"

Cố Nhược khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong lên rồi cũng hướng nàng phất phất tay.

Khương Tân Nhiễm nóng lòng muốn chen ra khỏi đám đông thí sinh trong phòng đang tuôn ra ngoài, nàng giang hai tay nhào tới người trước mặt, trực tiếp vòng hai tay lên cổ cô, cười giương mắt nhìn cô: "Chị kiểm tra thế nào?"

Cố Nhược nâng bàn tay xoa sau lưng nàng, nhàn nhạt cười, "Cũng tàm tạm."

"Em nói cho chị biết, em làm bài phi thường tốt, đạt 700 điểm không vấn đề gì, hơn nữa em đăng ký vào chuyên ngành y sinh trong đại học Lâm Uyên, nếu chị thi không đậu thì em không để chị yên đâu." Khương Tân Nhiễm nhăn mũi, con ngươi sáng bừng.

"Yên tâm." Cố Nhược xoa tóc Khương Tân Nhiễm, nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến mình, cô liền lớn mật mà hôn lên trán Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm khẩn trương đến mức tim nhảy dựng lên, đánh cô một cái, "Chị làm gì vậy, cũng không nhìn xem đang ở đâu sao!"

Cố Nhược hiếm khi ôm nàng cười, chen ra khỏi đám đông dựa vào góc tường, cả hai cùng đi chúc mừng đã thoát khỏi biển khổ.

Ba năm cao trung phấn đấu, cũng không phải vì ngày này sao.

Ai ngờ các nàng muốn ăn mừng thì những thí sinh thi đại học khác cũng muốn ăn mừng, họ đi bộ dọc theo đường cao trung Lâm Uyên nhưng nhìn thấy các quán ăn, tiệm cơm, thậm chí là quán ăn khuya cũng đều đã ngồi đầy người.

"Làm sao lại vậy a..." Khương Tân Nhiễm nhỏ giọng oán giận.

Cố Nhược nói: "Nếu không về nhà đi, chị nấu ăn, hai chúng ta ăn mừng một mình?"

"Nhưng em muốn ăn tôm hùm đất xào cay, chị sẽ làm sao?"

"Không được." Cố Nhược nhíu mày. "Quá cay, em sẽ đau dạ dày."

"Đã lâu rồi cũng không đau, với lại không phải còn có chị sao?" Khương Tân Nhiễm bắt lấy cánh tay Cố Nhược năn nỉ, "Nhược Nhược, em muốn ăn tôm hùm đất xào cay."

Giọng nói mềm mại kéo dài như vậy, mi tâm Cố Nhược nhảy một cái, làm sao cô còn có thể từ chối.

Thế là các nàng vượt qua các loại quán ăn ồn ào náo nhiệt, đi siêu thị mua ba cân tôm rồi để trong phòng nhỏ của các nàng, đóng cửa ăn mừng.

Trừ cái này ra còn mua thêm 12 lon bia.

"Em lớn như vậy còn chưa bao giờ uống bia, rốt cuộc có cơ hội nếm thử rồi." Khương Tân Nhiễm nói.

Đêm hôm đó, các nàng trong căn phòng nhỏ tràn ngập hương vị tê cay, một người mở bia rồi chạm lon vào nhau, từng người ngửa đầu uống.

Khương Tân Nhiễm lần đầu tiên uống bia, mới một lon mà mặt nàng đã đỏ bừng, ý thức vẫn còn thanh tỉnh nhưng lại cảm thấy não có chút sưng lên, rất muốn ngủ.

"Em say rồi." Cố Nhược cầm lấy lon bia của nàng, không cho nàng uống tiếp.

"Em không say!" Khương Tân Nhiễm từ đỉnh đầu tới cổ đều đỏ bừng, tặc lưỡi nói: "Hôm nay em rất vui, Nhược Nhược chị đừng mất hứng." Nói xong lại mở thêm lon bia nữa.

Cố Nhược không còn cách nào, nghĩ đến ở nhà chắc sẽ không có chuyện gì lớn, chỉ một lần đêm nay mà thôi, nên chiều lấy tính tình của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!