Cố Nhược cho rằng nụ hôn trộm buổi sáng hôm đó là đã đủ để lý trí của cô kiên trì thêm một thời gian rất dài, nhưng chỉ cần Khương Tân Nhiễm dựa vào người cô, đụng tới hơi thở của cô, cái gì gọi là tự kiềm chế, cái gì mà bình tĩnh kiềm chế, toàn bộ đều sụp đổ, đáy lòng Cố Nhược lại bắt đầu xao động.
Thật ra không chỉ có Cố Nhược mà Khương Tân Nhiễm cũng có chút không nhịn được.
Đặc biệt là tư thế hiện tại nàng đang chống trên ngực Cố Nhược thế này, cảm giác ở trên cao áp chế nhìn xuống, khoảng cách rất gần, sợi tóc từ bên tai nàng buông xuống chạm vào cổ của Cố Nhược, quấn lấy tóc Cố Nhược không phân biệt được, nổi bật vì màu da trắng muốt của Cố Nhược.
Cố Nhược cứ như vậy nằm ngửa không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt màu đậm giống như tiến vào đáy lòng sâu xa của Khương Tân Nhiễm, khuôn mặt đẹp điềm tĩnh, đôi mắt đuôi dài quyến rũ, khiến nhịp tim Khương Tân Nhiễm hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ của nàng giống như có phản ứng dây chuyền dần dần tất cả đều rối loạn.
Nàng nhớ tới lần trước nàng từng nói với cố Nhược: "Cô không thể kiềm chế sao?"
Hoàn cảnh trước mắt, thật đồng cảm, nàng giờ mới biết cái gì gọi là tự vả miệng mình.
Mỹ nhân trong ngực, hương thơm trêu người, làm sao mà nhịn được?
Thánh nhân cũng nhịn không nổi.
Khương Tân Nhiễm không phải thánh nhân, nàng chỉ là người phàm tầm thường nhất trong thế gian trần tục, bản chất thất tình lục dục* bình thường của con người.
*Thất tình lục dục: thất tình là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người như vui, buồn, giận hời, tủi... Lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó. Thất tình lục dục có nghĩa là chỉ những cảm xúc của con người trong cuộc sống thường ngày.
Là người phàm thì ưu điểm lớn nhất chính là tuỳ ý hỉ nộ, nếu thương tâm thì có thể mạnh dạn mà thương tâm, lúc vui sướng thì liều lĩnh làm chuyện vui sướng.
Khương Tân Nhiễm không thể chịu đựng như vậy giống Cố Nhược, nàng bị đôi môi mỏng khẽ mở ra kia của Cố Nhược mê hoặc, đại não như tắt ngấm, cổ nàng ngày càng thấp xuống rồi lập tức hôn lên, gần như hoàn toàn do bản năng điều khiển.
Mãi đến khi hương vị của bờ môi mềm mại vững vàng chặt chẽ chạm vào nhau thì đầu óc Cố Nhược mới ù ù, thật giống ai đó bị bỏ đói mấy ngày nay đột nhiên rơi vào bình đựng mật ong, hạnh phúc đến bất thình lình, nhưng lại khiến cô không biết làm sao.
Là thật sao?
Cố Nhược ngơ ngác chớp mắt.
Khương Tân Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nàng, chủ động lại gần hôn cô?
Trời mới biết Cố Nhược cắn lỗ tai Khương Tân Nhiễm nói "Không nhịn được" cũng chỉ là một lời nói đùa nửa thật nửa giả, căn bản không hy vọng xa vời Khương Tân Nhiễm đáp lời. Cô không muốn c**ng b*c Khương Tân Nhiễm, không nhịn được cũng phải nhịn, nếu không có thể làm gì bây giờ?
Khương Tân Nhiễm rất hiếm khi hôn môi người khác, số lượng mấy lần không nhiều đó, tất cả đều đưa hết cho nữ nhân dưới thân này.
Cho nên dù nàng chủ động hôn môi Cố Nhược, nhưng nàng đã làm đến bước này chỉ là vì não đã sung huyết không thể suy nghĩ được gì nữa.
Sau nụ hôn thì nên làm gì? Tiếp tục hay lùi lại?
Khương Tân Nhiễm không biết, nàng không thể suy nghĩ được gì.
Cũng may Cố Nhược nhanh chóng phản ứng lại, trong đầu cô như pháo hoa nổ tung, máu toàn thân dồn dập trong lồng ngực, cô ôm lấy Khương Tân Nhiễm rồi đổi thế làm chủ, nôn nóng hôn sâu nàng.
Tâm tình cô quá mức kích động, Khương Tân Nhiễm không thể ngăn cản được, Khương Tân Nhiễm chỉ có thể khẽ mở miệng, quai hàm đều đau nhức.
Đấu đá lung tung.
Khương Tân Nhiễm cảm giác hô hấp của mình sắp bị Cố Nhược tước hết đi không còn lại gì.....
Khương Tân Nhiễm còn nhỡ rõ lần đầu nàng chủ động hôn Cố Nhược, lúc đó các nàng đang cùng xem một bộ phim thanh xuân nước ngoài, nhân vật chính trong phim đang hôn nhau dưới ánh mặt trời lặn, nắng vàng ấm áp từ miệng bọn họ xuyên qua rồi tung lên màn ảnh, bọn họ như tắm dưới ánh nắng, nhìn đẹp vô cùng.
Khương Tân Nhiễm thấy có chút ngượng ngùng, giả bộ cúi đầu xuống uống nước, ho hai tiếng, đem hơn nửa khuôn mặt chôn trong ly nước, lặng lẽ nhìn Cố Nhược.
Lập tức đối mặt với con mắt sâu không thấy đáy của Cố Nhược, doạ nàng giật mình, suýt chút nữa vẩy nước lên người.
Khương Tân Nhiễm thích sĩ diện, mình đã thẹn thùng mà còn muốn làm bộ bày mưu tính kế, nàng đặt ly nước xuống, khoé miệng nàng câu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cô cười xấu xa, "Nhược Nhược, chị sẽ không xấu hổ khi người khác hôn lên miệng mình chứ?"
Cố Nhược liếc qua nàng một chút, đem hết khuôn mặt đỏ bừng của nàng vào trong đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Không có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!