Động tác Cố Nhược rất hung, bàn tay cô đè chặt cổ tay Khương Tân Nhiễm cũng nắm chặt, xoang mũi và cổ họng cô tràn ngập mùi vị của Khương Tân Nhiễm, quen thuộc, mơ ước đã lâu.
Nửa đêm lúc tỉnh mộng, một người tựa ở bệ cửa sổ, l**m đầu lưỡi, nhớ lại dư vị ấy không biết bao nhiêu lần.
Đôi khi trong lòng nhớ đến tàn nhẫn, cô cũng chỉ có thể khổ sở kìm nén, nỗi nhớ nhung quấn lấy lồng ngực đẩy đến cuống lưỡi, cổ họng lăn lộn, nghiến răng không dám phát ra một âm thanh nào.
Cô sợ kìm lòng không được nói tên Khương Tân Nhiễm ra ngoài, sau đó sẽ mất kiểm soát.
Cố Nhược hôn Khương Tân Nhiễm, đôi mắt cô rất sáng kia không nỡ đóng lại nửa phần, cho dù chớp mắt cũng không đành lòng.
Bao lâu mới có cơ hội được ôm nàng vào lòng, áp mình vào cái trán tinh tế này? Ngay cả lần này cũng do trời cao giật dây, để cho cô có cơ hội trộm lấy.
Cũng chỉ có vụng trộm như vậy, Cố Nhược cuối cùng mới có thể hôn được dung mạo Khương Tân Nhiễm.
Chỉ chạm vào môi nàng thôi, thì con tim trống rỗng kia đã được lấp đầy.
Chỉ đè lên cổ tay nàng, thì trái tim không chỗ nương tựa kia đã có bến đỗ.
Chỉ nhìn hai gò má trắng hồng của cô, thì trái tim vốn đã đông cứng tại hầm băng đã trở nên nóng bỏng đến mức viền mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Thật muốn vĩnh viễn ôm nàng như vậy, hôn nàng, không kiêng dè gì.
Nhưng là không thể a.
Cố Nhược đã từng làm Khương Tân Nhiễm tổn thương.
Một đao đâm vào trong lòng Khương Tân Nhiễm, còn nắm cán đao khuấy mạnh vài cái, máu chảy lênh láng.
Vết thương trong tim Khương Tân Nhiễm vẫn còn đau đến tận bây giờ, Cố Nhược mới từng thấy cách đây không lâu, nước mắt nàng chảy dài bất lực khiến trái tim Cố Nhược tan nát.
Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà Cố Nhược nhìn thấy, trong 6 năm cô không ở đây, Khương Tân Nhiễm đã rơi nước mắt mấy lần, đau lòng mấy lần, còn tan vỡ gấp bao nhiêu lần so với ngày hôm đó? Sợ là đếm không hết.
Cố Nhược căn bản không dám nghĩ cô phải làm sao thì Nhiễm Nhiễm mới có thể tha thứ cho cô. Chỉ có thể tận lực bù đắp, cho dù trong lòng cô biết đó chỉ là muối bỏ biển so với những gì cô làm tổn thương Khương Tân Nhiễm, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì.
Một nụ hôn đến không dễ này, Cố Nhược đã toàn lực để kiềm chế bản thân, cẩn thận để không đánh thức Khương Tân Nhiễm, nhưng đáy lòng cô nóng đến lợi hại, tình thâm ý đậm, không cẩn thận liền không cách nào kiềm chế.
Khương Tân Nhiễm đang ngủ ngon giấc, mơ thấy mình đang nằm trên cỏ thoải mái phơi nóng, trên trời mây che kín, miệng nàng nở nụ cười, đang muốn cùng đám mây kia chơi đùa nhưng những đám mây nghịch ngợm đột nhiên lao về phía nàng, ngăn chặn mũi miệng của nàng, làm nàng hô hấp khó nhọc.
"Đừng nghịch." Khương Tân Nhiễm cười khúc khích, đưa cánh tay ra, cố gắng đẩy đám mây đang bám vào người nàng ra.
Rơi xuống trong hiện thực, chính là một tiếng vang thanh thuý.
Bang!
Khương Tân Nhiễm khịt mũi, xoay thân mình, chép miệng, tát vào mặt Cố Nhược một cái.
Người nằm mơ không nhẹ không nặng, nhưng cái tát này khí lực không nhỏ, khiến Cố Nhược mờ mịt mà chớp mắt dựa trên người Khương Tân Nhiễm, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đây rốt cuộc là trong lòng Khương Tân Nhiễm quá hận cô, nằm mơ cũng phải tát cô một cái, hay là Khương Tân Nhiễm thật ra đã tỉnh rồi, cố ý giả vờ ngủ để cho cô một cái tát?
Đầu lưỡi Cố Nhược đẩy lên chạm vào nửa khuôn mặt nơi cô bị đánh, cánh tay vẫn chống lên gối Khương Tân Nhiễm, đè cổ tay nàng, nhìn chằm chằm nữ nhân vẫn còn đang lảm nhảm trong mơ từ trên xuống dưới.
Nhất định là do nằm mơ, Cố Nhược nghĩ, đáy mắt bỗng nhiên ôn tồn trở lại.
Nếu như nàng tỉnh rồi thì khẳng định đã một cước đạp cô xuống giường từ lâu, làm sao chỉ một cái tát mà đã xong việc.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười, khoé miệng vô thức câu lên.
Khương Tân Nhiễm đúng lúc này mở mắt, tỉnh tỉnh mơ mơ, tình cờ nụ cười nhu hoà của Cố Nhược khắc sâu trong mắt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!