Khương Tân Nhiễm đứng trước bồn rửa tay, mở nước tối đa, nàng khom người cúi đầu vỗ nước lên mặt vài phát, cuối cùng coi như ngăn được nước từ trong hốc mắt nàng không ngừng trào ra.
Nàng đóng nước lại, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ ướt sũng trong gương, tóc ướt dính lung tung lên trán, hai quầng thâm to xung quanh mắt trông thật thảm hại.
Quá khó coi.
Khương Tân Nhiễm đối diện với bản thân trong gương, tự cười giễu cợt.
Tự oán tự trách cho ai xem? Không chừng Cố Nhược sớm đã quên nàng là ai rồi.
Nàng hậu tri hậu giác nhận ra được, mình đối với Cố Nhược có lẽ chẳng qua chỉ là liều thuốc vui vẻ cho thời học sinh khô khan nhàm chán, đổi thành ai thì cũng đều như nhau mà thôi.
Khương Tân Nhiễm lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ lung tung ra khỏi não, nàng lấy hai tờ giấy từ hộp giấy treo trên tường bên tay phải rồi nhắm mắt đắp lên mặt để lau qua loa nước trên mặt.
Nàng nghe được tiếng mở cửa dày nặng phía sau lưng, sau đó là tiếng nhẹ nhàng khép lại, nàng nghĩ rằng có người tiến vào nhưng lại không nghe thấy tiếng chân.
Khương Tân Nhiễm vo giấy đã dùng qua, cổ tay nhẹ nhàng nhấc lên, viên giấy bay qua thành đường parabol hoàn hảo, rơi ngay chính giữa trung tâm. Nàng hơi đắc ý, tâm tình vì vậy mà tốt hơn một chút, khóe mắt cong xuống, nàng hướng về phía gương chỉnh lại dung nhan rồi sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc ánh mắt nhìn vào gương một lần nữa, nàng sửng sốt.
Trong gương, có một người phụ nữ tinh xảo lãnh đạm đứng phía sau Khương Tân Nhiễm.
Lông mày sắc bén, xương chân mày mảnh khảnh lộ ra hốc mắt sâu, con ngươi giống như vực sâu nhuốm màu đen tối, bình tĩnh dưới ánh đèn, lại toát ra cảm giác áp bách, tựa như bão tố tùy thời sẽ đến.
Môi cô mỏng nhạt mím chặt, cằm thon gầy, cái bóng dưới cổ hiện ra vô cùng tinh tế thon dài.
Vài sợi tóc dài bị ánh đèn nhuộm lên một tầng màu ấm áp, lòa xòa mà vươn lên vai cô.
Thì ra là Cố Nhược, lại gặp mặt nữa rồi.
Cố Nhược là một người phụ nữ mà khó có thể khiến người khác quên được dù chỉ là cái liếc mắt.
Gương mặt cao lãnh không biến sắc, nhìn vô cùng lạnh lùng. Giống như trên đời này chẳng có thứ gì khiến cô để tâm đến.
Cô khoác lên mình một bộ lễ phục chỉnh tề, đường may tỉ mỉ, áo vest cài nút quy củ, âu phục vừa vặn hoàn mỹ với đường cong của vòng eo, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Tay trắng ngọc rũ xuống dưới chân, cổ tay cô khéo léo lộ ra một đoạn ống tay áo sơ mi màu trắng, nhìn xuống là ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hơi cong tự nhiên, đầu ngón tay cô trong suốt.
Cố Nhược đứng sau lưng Khương Tân Nhiễm, xem ra ưu nhã đến từ trong xương.
Càng đặc biệt hơn khi so sánh với bộ dạng lộn xộn của Khương Tân Nhiễm hiện tại.
Khương Tân Nhiễm dường như thừ người ra, trong vô thức nàng lỡ để răng cắn vào đầu lưỡi, đau nhói, khi đó nàng mới hoàn hồn vội vàng nhắm mắt lại, cúi đầu rửa tay, tự oán thầm, mấy năm không gặp, đúng là dáng vẻ cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Quần áo đoan trang, nhân mô cẩu dạng*, khí thế hoang dã lúc học cao trung dường như kìm nén đến một giọt nước cũng không lọt.
*: Mang ý nghĩa mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa, ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hoàn toàn mang phong thái của một người đoan chính.
Khương Tân Nhiễm không quên được năm đó Cố Nhược đã từng đánh người khác nằm trên đất không thể động đậy. Ngay cả ngày đó cô mặc quần áo gì Khương Tân Nhiễm cũng vẫn nhớ.
Áo ba lỗ màu đen, áo khoác đồng phục màu xanh vắt lên trên vai, cánh tay trắng như tuyết xuất hiện mồ hôi mỏng, dưới ánh nắng chiều tà cô đưa tay lau một cái, vừa ngang tàng lại xinh đẹp, khiến trái tim nhỏ bé của Khương Tân Nhiễm đập loạn nhịp.
Khi đó Khương Tân Nhiễm rất bắt mắt, nàng là thiếu nữ xinh xắn tựa như nh** h** xanh mới trên cành, nhiều người h*m m**n, khó tránh khỏi ra đường bị người xấu để ý tới. Tên côn đồ kia đã để ý đến nàng cả một tuần, tưởng rằng sẽ tìm được cơ hội để ra tay, nhưng chưa kịp đưa tay đến bên cạnh Khương Tân Nhiễm thì đã bị Cố Nhược vặn cổ tay ngược lại ra đằng sau, nét mặt hắn đau đớn vặn vẹo ngồi chồm hổm dưới đất.
Cố Nhược nghiêm mặt nhấc chân đá một cước, khiến cho tên đàn ông thô bỉ này run rẩy ở trên mặt đất. Cô tiến đến vài bước, giày thể thao màu trắng không chút khách khí giẫm lên trên mặt hắn.
Cố Nhược từ trên cao nhìn xuống, trong mắt chán ghét, giống như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó mở miệng, "Dám đụng đến em ấy, tao sẽ cắt từng ngón tay của mày đi một."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!