Vào giữa kỳ nghỉ, Khương Tân Nhiễm ở lại căn hộ của Cố Nhược vài ngày, sau đó nàng gọi đến ký túc xá của trường để hỏi về tiến độ bảo trì ký túc xá.
Cho dù ngôi nhà ban đầu không có người ở này đã trở nên rất dễ chịu sau khi nàng cải tạo, Khương Tân Nhiễm mấy ngày này sống cũng khá thoải mái, nàng đã tìm hiểu tất cả những siêu thị nhỏ to gần đó, trung tâm mua sắm, địa điểm giải trí, nhưng cuối cùng đây vẫn không phải là nơi để ở lại lâu dài.
Khương Tân Nhiễm vẫn luôn nhớ rằng, đây là nhà Cố Nhược, mà nàng và Cố Nhược đã kết thúc rồi.
Cố Nhược chịu thu nhận giúp đỡ nàng, đó là vì nghĩ đến tình cảm cũ mà có lòng tốt, Khương Tân Nhiễm không thể vì yên tâm thoải mái mà không rời đi.
Vừa ăn sáng xong, Khương Tân Nhiễm tựa trên ghế sofa, hai chân vắt lên thành ghế sofa đung đưa, nàng đợi hơn nửa phút, cuối cùng phòng trực điện thoại cũng bắt máy.
"Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, vấn đề thấm dột trần nhà ở toà nhà 2 phòng 501 khu ký túc xá nữ sinh sửa chữa như thế nào rồi?"
Cố Nhược bê laptop đang định về phòng mình để giải quyết công việc, nghe vậy cô liền dừng bước dựa vào khung cửa yên lặng nghe, dùng ánh mắt còn lại chú ý vẻ mặt Khương Tân Nhiễm.
Có lẽ đầu bên kia điện thoại đang giải thích thời gian xây dựng cho nàng, Khương Tân Nhiễm kề sát điện thoại lên tai, một hồi lâu không nói gì.
Sau vài phút cô mới nghe nàng lại nói: "Thật không? Được rồi. Vậy biết sắp xếp cụ thể thì vui lòng báo sớm cho tôi, cảm ơn."
Sau khi nàng cúp điện thoại, Cố Nhược thản nhiên hỏi: "Bên trường nói thế nào?"
"Nói là thành phố có quy định, trong lúc nghỉ lễ thì đều không cho thi công, cho nên chờ đến sau khi đầy đủ người mới có thể tìm công nhân bảo trì, cụ thể khi nào xong thì vẫn chưa biết."
Khương Tân Nhiễm trả lời, tiện tay mở phần mềm thuê phòng trên điện thoại, "Quên đi, trước hết tôi tìm phòng ở tạm đã."
"Ở đây không thoải mái sao?" Cố Nhược cũng ngồi xuống ghế sofa.
"Hả?" Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, thấy trong mắt cô có chút không vui nên nàng cho rằng cô hiểu lầm gì, vội vàng giải thích với cô, "Không có, ở đây rất tốt, cô đừng quá nhạy cảm, chỉ là thế nào tôi cũng phải có một nơi để đi a, không thể ở nhà cô mãi được, cô có nghĩ vậy không?"
"Tại sao không thể?" Cố Nhược không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
"Bởi vì..." Khương Tân Nhiễm gãi đầu, không biết nên giải thích với cô ra sao nên nàng dứt khoát ngậm miệng, con mắt chuyên chú tìm kiếm tin tức cho thuê phòng ở gần trường học.
Lâm Uyên là nơi phồn hoa, lượng lớn người nước ngoài đẩy sức sống thành phố lên, đồng thời cũng đẩy giá nhà đất của thành phố này lên tới một trình độ cực cao.
Khương Tân Nhiễm không ngừng lướt xem giá cả cho thuê phòng ở khu vực gần đại học Lâm Uyên, càng lướt càng kinh ngạc.
Ngay cả phòng đơn không có ban công, tổng diện tích chưa tới 10 mét vuông mà tiền thuê mỗi tháng là 2500, lại còn là hai người một phòng.
Khoản chi một vạn tệ đối với Khương Tân Nhiễm là một khoản tiền lớn, nàng bây giờ còn dựa vào học bổng và tiền phụ cấp sinh hoạt, tuyệt đối không bỏ ra nổi một khoản tiền như thế này.
Khương Tân Nhiễm để điện thoại xuống, tâm tình có chút phiền muộn.
Cố Nhược không biết từ lúc nào đã tiến vào phòng bếp, cắt một đĩa dưa hami bưng đến phòng khách. Cô nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Khương Tân Nhiễm, trong lòng đoán được bảy tám phần, không khỏi mừng thầm, nhưng mặt ngoài cô vẫn còn không nhúc nhích, suy nghĩ lời an ủi Khương Tân Nhiễm.
"Từ từ đi, nhà không dễ dàng tìm như vậy." Cố Nhược ngồi cạnh Khương Tân Nhiễm, tay cầm đĩa hoa quả, nhét vào tay Khương Tân Nhiễm một chiếc nĩa.
"Làm sao có thể không vội? Sống ở nhà cô cũng không phải vấn đề a." Khương Tân Nhiễm cau mày thở dài rồi đưa một miếng dưa vào miệng, thật ngọt. Nàng không nhịn được ăn thêm miếng nữa.
"Nhà tôi không ở được?"
"Tôi không có ý này, cô đừng hiểu lầm, nhà cô rất tốt... Ít nhất là lúc này rất tốt..." Khương Tân Nhiễm lại nhét thêm một miếng dưa vào miệng, hai má phồng lên giống như hamster, khiến Cố Nhược chợt có d*c v*ng muốn đưa ngón tay trỏ lên chọc chọc một cái.
Khương Tân Nhiễm nuốt miếng dưa hami xuống rồi lại nói tiếp: "Nhưng tôi không thể dựa vào cô mãi được, hai chúng ta thì không có quan hệ gì, nhưng tôi còn chiếm phòng của cô, ăn đồ của cô, vậy sao được a?"
Nghe thấy Khương Tân Nhiễm muốn phủi sạch quan hệ với mình, đôi mắt Cố Nhược lập tức nheo lại, khí thế quanh người cũng đột nhiên sắc bén thêm mấy phần, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Mà Khương Tân Nhiễm không hề có cảm giác, nàng vẫn cứ tự nhiên nói: "Mà nhà cô cũng cách trường học quá xa, tôi điều tra rồi, đi tàu điện ngầm phải đổi 3 chuyến, mất hơn một tiếng đi đến trường, tôi làm sao đi học a..."
"Tôi đưa em đi." Cố Nhược ngắt lời nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!