Khương Tân Nhiễm bị mê hoặc, cả khuôn mặt nàng đều ngẩng cao hướng về Cố Nhược, đôi mắt ướt át óng ánh, ánh mắt nàng cực nóng.
Bị một cô gái với vẻ mặt mê luyến và ánh mắt trong veo như vậy ngước nhìn thì chắc chắn dù là ai cũng đều không thể kìm lòng được, huống hồ là Cố Nhược yêu nàng đến khắc vào trong xương.
Cố Nhược bị nàng nhìn đến mức trong lòng thấy căng thẳng, ánh mắt cô sâu hơn mấy phần, cổ họng khô khốc, tay cứng đờ đặt ra phía sau.
Hiện tại cô thật muốn hung hăng mà ôm nàng, đem nàng vò nát trong lòng, trong tim.
Làm cho nàng khóc, khiến hai má nàng đều ửng đỏ mà khóc nức nở.
Thế nhưng trước mắt cô lại hiện lên buổi tối ngày hôm đó, hình ảnh Khương Tân Nhiễm khóc trước mặt cô.
Cố Nhược buồn bực mà nhíu mày, hít sâu một hơi.
Đừng dọa nàng, đừng làm tổn thương nàng.
Lại thêm mấy cái khóa lý trí thật lớn cho lồng ngực đang xao động.
Dù như thế nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của Khương Tân Nhiễm thì lý trí của cô cũng không vững chắc được như vậy, thậm chí có thể nói là tràn ngập nguy cơ.
"Em đừng nhìn tôi."
"?" Khương Tân Nhiễm kinh ngạc.
Ngay sau đó nàng cảm giác như xấu hổ vì làm chuyện xấu bị phát hiện, lỗ tai nàng đều đỏ lên, miệng ngoan cố ngụy biện: "Ai... Ai nhìn cô? Ngoại hình cô đẹp lắm hay gì? Tự luyến..."
Càng nói càng chột dạ, nàng đỏ mặt không nói gì nữa.
Cố Nhược đương nhiên đẹp mắt, đây là sự thật không thể chối cãi, càng ngụy biện nàng càng thể hiện ra bản thân nàng đang bị sắc đẹp của cô câu dẫn, do đó nàng mới ngây người nhìn cô đến bối rối như vậy.
Khương Tân Nhiễm cúi đầu không lên tiếng, nàng cẩn thận nâng mí mắt lên lén lút quan sát vẻ mặt của Cố Nhược, quả nhiên nhìn thấy một nụ cười sâu xa trong mi tâm luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ của cô.
Chỉ cần một nụ cười như vậy đã là mưa thuận gió hoà, làm cho ngũ quan của cô trở nên xinh đẹp và sinh động đến lạ thường.
Giá như đó là một nụ cười thoải mái thì tốt.
Khương Tân Nhiễm oán thầm trong bụng, tức giận nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân này ở bên ngoài chính là câu dẫn người khác như thế sao!
Nhưng đây thực sự là oan uổng cực kỳ lớn, Cố Nhược đẹp thì đẹp đó, nhưng chỉ vì đẹp đến mức quá kinh người, làm người lại quá lạnh lùng, hoa khôi cao lãnh, nên tất cả những người đã từng tiếp xúc qua với cô ấy ai cũng chỉ dám từ xa đứng nhìn cô mà không dám tới gần cô thân mật suồng sã, còn kém rạp đầu xuống đất ba quỳ chín lạy trước mặt cô, nào dám mơ ước tới cô!
Cũng chỉ đối với Khương Tân Nhiễm thì Cố Nhược mới ăn nói khép nép, vẻ mặt ôn hoà, hết thảy nụ cười nhất động lòng người ấy chỉ dành cho nàng, đều là xuất phát từ nội tâm cô.
Vai gáy của Cố Nhược da thịt trắng như tuyết, những vết xước và vết cắn trên vai cô có vẻ rất chói mắt, khiến người ta khó có thể coi nhẹ.
Khương Tân Nhiễm trong lòng xấu hổ vì "kiệt tác" của mình, chủ động hỏi: "Nhà cô có thuốc không?"
Biểu tình Cố Nhược khẽ nhúc nhích: "Em không thoải mái chỗ nào?"
"Không phải tôi, là cô." Khương Tân Nhiễm kỳ quái chỉ chỉ cái cổ của Cố Nhược. "Chỗ này, có thể vừa rồi tôi hơi nặng miệng một chút... Tôi giúp cô bôi ít thuốc, để mai ra ngoài không bị người ta hiểu lầm..."
Khương Tân Nhiễm càng nói âm lượng càng giảm, nàng chỉ kém muốn đem đầu mình chôn vào cổ cô, gò má nàng đỏ đến mức như sắp chín mọng.
Nụ cười Cố Nhược dần sâu hơn, giọng điệu cô nhẹ nhàng như bay lên, "Để bọn họ hiểu lầm đi."
Hiểu lầm cái gì đây? Lẽ nào là hiểu lầm bạn gái của ta hôm qua quá cuồng dã?
Cố Nhược ước gì người khác hiểu lầm.
Cái này đối với cô mà nói là huân chương đáng giá khoe khoang, để toàn thế giới đều nhìn thấy, đây là Khương Tân Nhiễm để lại vết cắn trên cổ cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!