Lòng bàn tay Cố Nhược ấm áp, ngón tay cái cô lau đi nước mắt trên khóe mắt Khương Tân Nhiễm, động tác rất ôn nhu. Hai gò má Khương Tân Nhiễm lạnh lẽo, cô đột nhiên chạm lòng bàn tay vào khiến nàng như muốn nheo mắt lại dụi dụi vào lòng bàn tay cô, nàng phải nhéo nhéo ngón tay để kiềm chế lại.
Khương Tân Nhiễm miễn cưỡng lùi lại, tránh tay cô, nhìn xuống chân mình: "Chúng ta đã không còn quan hệ gì cả, đừng có động tay động chân."
Giọng nói có chút buồn, nàng mặc đồ ngủ, dáng người ở dưới đèn đường trông có vẻ rất đơn bạc.
Cố Nhược cau mày đè nén sự bồn chồn trong lòng, cô buông tay xuống.
"Cô muốn làm gì thì làm đi, tôi cần đi tìm chỗ trú", Khương Tân Nhiễm nắm chặt tay kéo vali không thèm nhìn Cố Nhược, cúi đầu đi về phía trước.
Nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi cô, đem Cố Nhược quẳng ra sau đầu.
Thế nhưng động tác của nàng chậm chạp, mới vừa đi được vài bước, Cố Nhược liền nhanh chóng đuổi theo giữ lại hành lý của nàng, cản trở trước mặt nàng: "Theo tôi trở về."
Tay cầm vali rất bé, độ ấm lòng bàn tay Cố Nhược lập tức bao trùm ở trên mu bàn tay Khương Tân Nhiễm, hơi ấm dọa nàng giật mình muốn rút ra thế nhưng Cố Nhược lại nắm chặt, nàng rút không nổi.
Giọng của Cố Nhược trầm hơn một chút, giống như mệnh lệnh, khơi dậy tâm lý nổi loạn của Khương Tân Nhiễm.
"Buông ra", Khương Tân Nhiễm cắn môi nhìn Cố Nhược chằm chằm, thái độ cương ngạnh hơn so với Cố Nhược, "Tôi nói rồi, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì. Tôi là người trưởng thành, muốn đi đâu cũng có thể tự quyết định được, không cần cô quơ tay múa chân."
Chiếc mũi đỏ đáng thương của nàng run rẩy hắt hơi vài cái.
Cố Nhược vừa đau lòng vừa muốn cười, trong mắt cô nổi lên ý cười nhàn nhạt, cô cố ổn định khoé miệng đang muốn nhếch lên của mình, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Khương Tân Nhiễm là một người rất hiếu thắng, nếu như bị nàng phát hiện Cố Nhược đang cười thì nàng sẽ thẹn quá hóa giận.
Cố Nhược cởi áo vest trên người mình ra khoác lên vai Khương Tân Nhiễm.
Để tiện cho nhiều trường hợp tham dự khác nhau, trang phục của Cố Nhược chủ yếu là tây trang đen, tối nay mặc thế này cũng coi như đơn giản rồi.
"Tôi không...." Khương Tân Nhiễm đang muốn mở miệng từ chối thì chiếc áo vest kia mang theo nhiệt độ cùng mùi hương thoang thoảng của Cố Nhược đã phủ lên vai nàng. Cơ thể lạnh lẽo được bao bọc bởi hơi ấm còn sót lại từ áo khoác như thể nàng đang được Cố Nhược vây lấy trong vòng tay cô. Khương Tân Nhiễm thoải mái rùng mình một cái, đột nhiên không nỡ cự tuyệt.
Khoác lên bả vai xong còn chưa đủ, Cố Nhược còn tỉ mỉ kéo cổ tay nàng cho vào ống tay áo khoác rồi cài nút cổ áo lại.
Khương Tân Nhiễm thấp hơn Cố Nhược, vai cũng không rộng bằng Cố Nhược nên tay áo trực tiếp che mất nửa mu bàn tay của nàng, khiến nàng trở nên non nớt như một thiếu nữ.
"Đi theo tôi", sau khi mặc áo khoác cho Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược lại nói.
Giọng điệu vẫn như cũ không mang theo cảm xúc gì nhưng nếu nghe kỹ thì giống như đem âm điệu thả mềm mại hơn chút nhưng vẫn giống nhau, thanh âm cứng nhắc.
Thật khiến người ta khó chịu.
Khương Tân Nhiễm khịt khịt mũi, kiên trì nói: "Buông tôi ra, tôi đi tìm khách sạn."
Đáy mắt Cố Nhược lặng đi, cô cau mày cân nhắc nhiều lần, nghĩ cách thuyết phục Khương Tân Nhiễm.
Cô gái cố chấp này một khi đã hạ quyết tâm thì ba bò chín trâu cũng không kéo lại được.
Thấy sương ngày càng nặng hạt, Khương Tân Nhiễm lại hắt hơi một cái nhưng bản thân nàng không thèm để ý, nàng cũng không biết Cố Nhược đã bắt đầu lo sợ nàng sẽ bị cảm.
Hệ miễn dịch của Khương Tân Nhiễm không tốt lắm, người khác bị cảm nhiều lắm một tuần lễ là khỏi rồi, nhưng nàng đến mười ngày nửa tháng vẫn còn sốt cao tới ba, bốn ngày. Mỗi lần nàng vậy Cố Nhược đều gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi khô nứt của nàng, cô hận không thể thay nàng chịu đựng.
Chân mày Cố Nhược nhíu chặt rồi nhắm mắt hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm, cô cúi người xuống rồi giống như ngày hôm đó trực tiếp khiêng Khương Tân Nhiễm lên.
Khương Tân Nhiễm kinh hãi đến biến sắc: "Tôi không cần cô quan tâm! Cô buông ra! Tôi có chỗ đi!"
Cố Nhược vẫn không hề lay chuyển, bước chân kiên định.
Khương Tân Nhiễm nằm nhoài trên vai Cố Nhược, nàng cảm thấy mình bị xốc nảy lợi hại, bàn tay Cố Nhược nắm eo nàng như một đai khoá mềm mại, sức lực vừa phải thế nhưng nàng làm sao c*̃ng giãy không ra. Khương Tân Nhiễm đấm đá lung tung, nàng cắn vào vai Cố Nhược không chút kiềm chế, hàm răng bén nhọn của nàng ghim vào da thịt cô, vừa nhìn đã thấy đau vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!