Xung quanh đài phun nước có rất nhiều người, không phải là nơi để nói chuyện.
Cố Nhược vô cùng tức giận, trực tiếp ôm Khương Tân Nhiễm vào trong ngực, nửa ép buộc mà đem nàng mang ra ngoài.
Hành động hơi thô bạo nhưng khi đi qua đám đông, cô vẫn không để nàng đụng phải một người lạ nào cả.
Khương Tân Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút cảm động.
Cố Nhược định tìm một quán cà phê yên tĩnh để hai người ngồi nói chuyện nhưng khi vừa rời xa đám đông đến bên cạnh quảng trường thì Khương Tân Nhiễm hất tay cô ra, "Có chuyện gì ở nơi này nói đi, ở đây thuận tiện bắt taxi, lát nữa tôi muốn trực tiếp về ký túc xá."
Vẻ mặt Cố Nhược lạnh băng, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, đôi mắt trong đêm đen phát sáng khiến sau gáy của Khương Tân Nhiễm ớn lạnh.
"Lúc nãy ồn quá, tôi không nghe rõ em nói gì." Cố Nhược thanh sắc lãnh đạm, rõ ràng tay nắm thành quyền để sau lưng gần như bóp nát nhưng vẫn như cũ che đậy mà nói với nàng, ngay cả giọng điệu cô cũng có chút dịu dàng, cô đưa tay lên lướt qua lỗ tai của Khương Tân Nhiễm muốn thay nàng đem mấy sợi tóc nghịch ngợm bên má nàng vén ra sau, "Xe sẽ tới ngay, đợi lát nữa tôi đưa em về. Đã muộn rồi, một mình em đi tôi không yên tâm".
Khương Tân Nhiễm không thể chịu được thái độ như không liên quan gì của Cố Nhược, nàng ngả người về sau, gò má vừa vặn dán vào đầu ngón tay Cố Nhược khi lướt qua. Sau khi tránh thoát động tác ám muội của cô, nàng nhàn nhạt nhìn cô, nhấn mạnh: "Cố Nhược, tôi đã nói chúng ta hãy kết thúc ở đây đi."
Bàn tay Cố Nhược dừng trên không trung hai giây rồi từ từ thu hồi lại, từ kẽ răng cắn chặt rít ra mấy chữ: "Tại sao?"
Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Khương Tân Nhiễm cảm giác mình sắp thở không ra hơi, nàng nuốt nước bọt trong cổ họng một cách khó khăn. Nàng cảm thấy nguy hiểm nên bất giác lùi lại.
Nàng lùi nửa bước, Cố Nhược chân dài trực tiếp đi phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn trước, một chân của Cố Nhược đã chen vào g*** h** ch*n nàng.
Cố Nhược nắm lấy vai Khương Tân Nhiễm làm cho nàng không thể động đậy, đồng tử so với màn đêm càng tối tăm làm cho lòng người bất an.
Khương Tân Nhiễm thậm chí có thể nhìn thấy mũi cô phập phồng, bên tai nàng là tiếng hít thở mang theo lửa giận.
Độ nóng kinh người làm Khương Tân Nhiễm cảm thấy sợ hãi.
Đã nói đến nước này, Khương Tân Nhiễm đành phải cắn răng chịu đựng nói tiếp. Hôm nay nàng tới đây là vì muốn để cho mình và Cố Nhược một cái kết cục.
Khương Tân Nhiễm lấy hết dũng khí nhìn thẳng con mắt Cố Nhược, từng chữ từng chữ nói cho cô nghe rõ ràng: "Không tại sao cả, cô không có tin tức gì nhiều năm như vậy, tôi làm sao biết cô còn sống hay đã chết? Cũng không phải là xa cô không sống được, Cố Nhược, tôi không có lý do gì để đợi cô..."
Sức lực bàn tay Cố Nhược đang nắm lấy vai nàng mạnh kinh người, Khương Tân Nhiễm bị đau, xương vai nàng gần như bị cô bóp nát.
Ngay cả mắt nàng cũng đau ê ẩm, hơi nước nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt, môi nàng hé mở, giọng khàn khàn: "Cố Nhược, cô làm tôi đau."
Cố Nhược nhanh chóng thu hồi lực ở tay lại nhưng cũng không buông ra.
Cô không buông, Khương Tân Nhiễm cũng không thể làm cô buông.
Mối tình đầu khi còn trẻ, nàng đã trao cho cô xuân tâm nảy mầm đầu tiên, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lưu giữ trong tâm trí tất cả những gì đẹp đẽ dù nhỏ bé nhất của họ. Bao nhiêu lần nửa đêm nằm mơ, nàng đều dựa vào những hồi ức tốt đẹp này mà chịu đựng.
Khương Tân Nhiễm không muốn làm vấy bẩn mối tình đầu ngây ngô, tận lực cùng Cố Nhược hảo tụ hảo tán. Nàng hít hít mũi, nỗ lực nặn nụ cười bên miệng, giọng khàn khàn nhưng vẫn vui vẻ: "Năm đó cô không để lại một câu đã đi, chúng ta cũng không kịp nói lời chia tay. Bây giờ cô trở về, chúng ta về lại chốn cũ, vừa vặn bù đắp lại nghi thức chia tay này, cũng có thể coi là một kết thúc viên mãn cho mối quan hệ trước đây. "
Khương Tân Nhiễm cố gắng mở to hai mắt, nước mắt lưng tròng, bàn tay run rẩy chỉ vào trái tim mình, "Trái tim của tôi đã bị cô treo lơ lửng suốt sáu năm qua, quá cực khổ. Cố Nhược, hiện tại đã đến lúc trả lại nó cho chính tôi rồi."
Cố Nhược không nhúc nhích.
Cô không nói lời nào, nghe lời nói mang theo tiếng khóc nức nở của Khương Tân Nhiễm, cô suýt nữa cắn nát hàm răng của chính mình.
Hai mắt Khương Tân Nhiễm ươn ướt, sáng ngời, lời nói của nàng tuy nhẹ nhưng ý chí kiên định.
Ngón tay của Cố Nhược run lên vì đau đớn, một sự ẩm ướt trào ra từ hốc mắt, khóe mắt cô đỏ bừng.
Khương Tân Nhiễm đưa tay lên lau mắt, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, nàng cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, "Sau này, cô đi đường dương quang của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể buông xuống quá khứ, mở lòng mình để đi quen biết người mới, gặp được người yêu mới..."
Đừng khóc nữa, kết thúc quá khứ, ngày mai cuộc sống sẽ có khởi đầu mới. Hôm nay là một ngày hạnh phúc, không đáng để khóc.
Thế nhưng Khương Tân Nhiễm lại cúi đầu lau nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!