Chương 11: Bắt đầu lại

Khương Tân Nhiễm cùng Cố Nhược đi dạo thăm trường cũ, cùng nhau đi đến căn cứ bí mật của họ.

Nói là căn cứ bí mật nhưng kỳ thực nó chỉ là một bức tường thấp phía sau nhà giữ xe đạp.

Bức tường này được xây dựng từ thế kỷ trước, sau đó trường được mở rộng và xây thêm một bức tường cao và rộng hơn phía sau nó, khu vực nhỏ này trở thành nơi giữ xe đạp, sau đó lại thành nơi để xe điện. Bức tường thấp cũ kỹ và lỗi thời chưa bao giờ bị phá bỏ, nó trở thành nơi lưu giữ kỷ niệm như một nhân chứng lịch sử của khuôn viên trường học này.

Ngoại trừ sáng sớm và tối muộn thì rất ít người đến để xe ở đây nên Khương Tân Nhiễm đem nơi này trở thành căn cứ bí mật của riêng nàng. Gặp phải chuyện không vui nàng sẽ một mình trèo lên bờ tường ngồi rồi từ trong bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình lấy ra chiếc bánh quy hoặc bánh mì mua ở quầy hàng, vừa ăn vừa đung đưa chân mình thẫn thờ nhìn bên ngoài bờ tường.

Phía ngoài tường rào vẫn chỉ là hàng rào.

Có một lần Khương Tân Nhiễm bị ủy khuất, nàng ngồi trên bờ tường thấp yên lặng một mình ăn một quả dứa đã bị đè bẹp, vừa ăn vừa rớt nước mắt, nàng lấy mu bàn tay lau khô rồi tiếp tục ăn. Lúc buồn nàng rất dễ mất tập trung, Khương Tân Nhiễm chỉ lo lau nước mắt nên không chú ý chỗ mình ngồi có mảng tường bong tróc đang nứt ra, cả người nàng đột nhiên từ trên đầu tường ngã xuống dưới.

"A!!!!!" Khương Tân Nhiễm hét lên theo bản năng, nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, nhẹ nhất cũng phải té gãy xương vì bên dưới là một lớp xi măng cứng.

Nàng nhắm chặt hai mắt chuẩn bị lăn trên mặt đất nhưng cảm giác đau đớn mà nàng dự đoán lại không xuất hiện.

Trước khi nàng tiếp đất thì cảm giác tựa hồ được cái gì đó mềm mại đỡ lấy làm giảm đi phần lớn trọng lực, cuối cùng lòng bàn tay nàng chỉ bị trầy da một chút.

Trong lòng Khương Tân Nhiễm vẫn còn sợ hãi mà mở to mắt, rồi nàng mới phát hiện 'thứ mềm mại' đệm cho nàng lại là một người, hơn nữa còn mặc đồng phục, rõ ràng cũng là học sinh như nàng.

Kết cuộc người học sinh kia còn thảm hơn nàng nhiều, cô ấy bị Khương Tân Nhiễm coi như đệm thịt, cùng sàn xi măng 'tiếp xúc thân mật', không chỉ có đồng phục học sinh dính đầy bụi đất mà khuỷu tay cô c*̃ng bị trầy xước một mảng lớn, da tróc thịt bong, người khác nhìn mà cảm thấy tê dại da đầu.

"Nhanh! Em đưa chị đến phòng y tế trường!" Khương Tân Nhiễm bò dậy đỡ lấy người xui xẻo này, đến khi nàng nhìn thấy mặt cô ấy thì sửng sốt.

Bị đem làm đệm thịt không phải ai khác mà chính là Cố Nhược.

Vẻ mặt Khương Tân Nhiễm trở nên mất tự nhiên, nàng xoa xoa cổ ngượng ngùng nói: "Sao lại là chị?"

Nàng cùng Cố Nhược đối nghịch nhau, từ lớp mười đã bắt đầu không hợp nhau, việc này ai ai cũng biết.

Khương Tân Nhiễm rất lợi hại, từ tiểu học đến trung học cơ sở vẫn luôn đứng đầu. Kết quả vào cấp ba, trong kỳ thi tháng đầu tiên nàng đã bị đánh một đòn cảnh cáo thật mạnh.

Nàng xếp thứ hai, vị trí đầu bảng là một người có tên gọi là Cố Nhược.

Khương Tân Nhiễm buồn bực một tháng, thề sẽ giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi tháng thứ hai.

Điểm số của Khương Tân Nhiễm trong bài thi tháng lần thứ hai gần như là đạt điểm tối đa, thế nhưng Cố Nhược kia lại đạt điểm tuyệt đối!!!

Từ đó, cả lớp đều biết hai học bá trong lớp là kẻ thù không đội trời chung, nhất định không được để hai người ghép chung một chỗ.

Lời này cũng không đúng, bởi vì chỉ có Khương Tân Nhiễm đơn phương coi Cố Nhược là kẻ thù không đội trời chung còn Cố Nhược thì thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có đối xử đặc biệt với nàng.

Cho nên khi Khương Tân Nhiễm phát hiện ra người cứu mình một mạng là Cố Nhược thì sắc mặt nàng liền trở nên tốt hơn.

Nàng không thích nợ ân tình, Cố Nhược cứu nàng một mạng, dù không muốn như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng phải dìu cô ấy đến phòng y tế của trường để bôi thuốc và băng bó. Để tỏ lòng biết ơn, nàng đã dùng rất nhiều tiền để mua cho cô ấy một chiếc bánh gato nhỏ

- phải biết rằng Khương Tân Nhiễm lúc bản thân phiền muộn thì nàng cũng chỉ dám ăn bánh dứa mà thôi.

Chiều hôm đó, hạng nhất và hạng nhì của lớp đều trốn học, cùng ngồi co ro ăn bánh trên bờ tường.

"Cho chị." Khương Tân Nhiễm nhăn nhó nói: "Cảm ơn chị vì hôm nay."

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng mới lấy hết can đảm nói lời cảm ơn.

Sự chú ý của Cố Nhược bị thu hút ở chỗ khác, cô nói: "Sao em khóc?"

"Ai khóc?" Khương Tân Nhiễm khuôn mặt ửng đỏ, mạnh miệng nói: "Ánh mắt chị để sau đầu hả, có phải bị ảo giác không?"

Âm mũi còn chưa tiêu tan mà nàng đã cãi lại, có một loại bướng bỉnh đáng yêu hơn nữa âm thanh rất quyến rũ tựa như lông chim của nàng dường như đang trêu chọc đầu quả tim Cố Nhược.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!