Chương 10: Người phụ nữ ngọt vị sữa

Lâm Uyên đầu tháng chín, giữa trưa ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu râm ran dưới bóng cây ven đường.

Khương Tân Nhiễm đứng ở cổng trường trung học Lâm Uyên nghiêng người về trước chờ đợi người khác.

Nàng và Cố Nhược đã hẹn nhau vào tuần trước là hôm nay sẽ quay lại trường cũ để thăm lại chốn xưa. Cố Nhược vốn định lái xe tới đón nàng nhưng Khương Tân Nhiễm kiên quyết yêu cầu hẹn gặp ở cổng trường trung học.

Hẹn nhau lúc mười hai giờ rưỡi trưa nhưng Khương Tân Nhiễm mười hai giờ đã đến, cho rằng phải đợi rất lâu nhưng kết quả mới mười hai giờ năm phút Cố Nhược đã tới. Hôm nay cô không có tự mình lái xe mà ngồi ở hàng ghế sau, cô liếc mắt đã thấy Khương Tân Nhiễm đứng ở cổng.

Vẻ mặt Cố Nhược loé lên tươi tắn.

Khương Tân Nhiễm hôm nay đặc biệt xinh đẹp.

Một chiếc váy màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết, thiết kế ôm eo, khiến cho bả vai uyển chuyển và eo thon lộ ra. Tà váy dài cách đầu gối vài cm, hai bắp chân của nàng trắng nõn, thẳng tắp khiến người xem tâm tình khẩn trương.

Trong cái nóng như thiêu đốt, nàng là vệt tươi mát hiếm có, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng làm người ta cảm thấy như có làn gió nhẹ phả vào mặt thổi bay sự buồn bực trong lòng.

Cố Nhược nhắm hai mắt lại, đè nén tâm trạng xuống, hít một hơi thật sâu mới mở cửa xe bước ra.

Khương Tân Nhiễm tinh mắt nhìn thấy Cố Nhược ngay lúc cô vừa thò đầu ra, hưng phấn ra hiệu cho cô, cười rạng rỡ: "Chỗ này!"

Bởi quá mức vui vẻ nên nàng vô tình nhướn nửa người ra khỏi bóng râm, cánh tay trắng nõn vung lên cao gần như trong suốt.

Cố Nhược thật vất vả đè xuống trái tim đột ngột nhảy cẫng lên mấy lần.

Khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của Khương Tân Nhiễm sau khi phơi dưới ánh mặt trời đã hơi ửng đỏ, trên mũi nàng xuất hiện vài giọt mồ hôi lấm tấm, trông rất sinh động.

Cố Nhược bước nhanh đi tới, lơ đãng đứng trước mặt thay nàng che bớt ánh nắng chiếu đến mặt nàng, trong mắt cô mang ý cười: "Em đợi lâu chưa?"

Khương Tân Nhiễm ngẩng cổ lên, nuốt một ngụm, đỏ mặt nói: "Tôi cũng vừa đến."

Cố Nhược mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, xếp ly, cắt may tinh tế. Hai chiếc cúc áo trên cổ không cài để tản ra tuỳ ý. Khương Tân Nhiễm vừa ngẩng đầu là có thể từ vạt áo mở rộng nhìn thấy cần cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp, trắng nõn như ngọc bích mát lạnh được chạm khắc không lẫn tạp chất. Vạt áo sơ mi giấu vào trong quần jean ôm chân, vòng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, Cố Nhược mang một đôi giày đế bệt màu đen để lộ ra mu bàn chân.

Người phụ nữ này cho dù là trong trang phục đi làm hay là ngày thường cũng đều lạnh lùng thấu xương lại quyến rũ từ trong xương cốt, rất khó khiến người ta không động tâm.

"Em ăn cơm chưa?" Cố Nhược lấy khăn lau mặt từ trong túi áo ra lau mồ hôi trên chóp mũi cho Khương Tân Nhiễm, động tác tự nhiên thân mật thật giống như họ là một đôi đã ở bên nhau nhiều năm chưa từng xa cách.

"Tôi ăn rồi." Khương Tân Nhiễm không kiêng kị, chủ động ngẩng đầu cho cô lau, chờ cô cất khăn mới cười nói: "Đừng lề mề nữa, chúng ta nhanh đi ăn kem đi, tôi đã thèm từ lâu rồi."

Có rất nhiều đồ ăn vặt được bày bán ở lối vào của trường trung học Lâm Uyên, nhưng làm cho Khương Tân Nhiễm ấn tượng khó phai nhất trong số đó chính là tiệm kem.

Nho nhỏ không bắt mắt, bảng hiệu đã bạc màu, cũ nát vì nắng gió nhiều năm.

Khi các nàng còn là học sinh thì Khương Tân Nhiễm đã rất thích ăn kem của tiệm này vì nguyên liệu sạch sẽ lại có vị sữa đậm đà. Có điều cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà giá kem ở tiệm này cũng khá cao đối với những đứa nhỏ còn là học sinh như Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm. Một phần kem bơ có giá từ hai mươi đến ba mươi tệ, là một thứ xa xỉ chỉ có thể cắn răng nhịn thật lâu mới có thể hưởng thụ. Họ ước định với nhau nếu như làm tốt trong kỳ thi tháng sau thì sẽ ăn một lần.

Mỗi lần như vậy đều là hai người chia sẻ một phần, lấy hai cái muỗng ngồi đối diện nhau trên cái bàn vuông nhỏ, cặm cụi ngồi ăn, đôi khi cái trán sẽ đụng vào nhau.

Phần lớn thời gian là Khương Tân Nhiễm dùng muỗng múc kem trong chén mà cái muỗng của Cố Nhược nửa ngày cũng không nhúc nhích, cô ngước mắt lên cẩn thận nhìn trộm nàng.

Môi của Khương Tân Nhiễm lúc nào cũng bởi vì ăn kem mà bị đông cứng đến đỏ hơn so với bình thường, trông hồng hào lại diễm lệ, lớp kem trắng vô tình dính lên khoé miệng nàng khiến đôi môi đỏ mọng càng thêm ngậm nước. Cố Nhược không thèm ăn kem, cô chỉ đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với Khương Tân Nhiễm ngọt ngào như vị sữa.

"Nhược Nhược, nếu chị không ăn thì em sẽ ăn sạch toàn bộ đó?" Khương Tân Nhiễm l**m cái muỗng như một con mèo tham ăn, thúc giục cô cũng không quên nở nụ cười đáng yêu.

Cố Nhược không nhịn được đứng dậy, cúi người về trước, ngón tay cái sượt lên khoé miệng Khương Tân Nhiễm, lau sạch phần kem mà nàng không cẩn thận làm dính lên sau đó đưa vào trong miệng mình.

Khương Tân Nhiễm hai má nóng bừng nhìn đi chỗ khác, "Em... Em nói chị ăn trong ly, ai kêu chị ăn trên miệng em... Tan hết rồi".

Cố Nhược cười đến mức khiến lỗ tai người ta đều tê rần, nhỏ giọng nói: "Tan ra càng ngon hơn."

Khương Tân Nhiễm một bên nhớ tới chuyện cũ một bên đi theo Cố Nhược đến tiệm kem, nàng nghĩ, Cố Nhược người này nhìn qua lạnh lùng nhưng kỳ thật từ cấp ba đã rất giỏi tán tỉnh người khác, cô ấy luôn có thể mặt không biến sắc nói ra điều gì đó khiến tim người ta đập nhanh liên tục, chẳng qua là nàng hồi đó đắm chìm trong ảo tưởng ngọt ngào, làm người trong cuộc mơ hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!