"Keng" một tiếng, thanh kiếm vỡ tan thành trăm mảnh bay đi tứ phía. Trước mặt Lâm Vũ chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện Âm Thúc.
Âm thúc một mặt mỉn cười, hòa nhã nói " Vô Tâm công tử, đây là phu quân tương lai của Mộng Lan công chúa, nể mặt cha công tử Hứa Thừa Đức, ta không tính toán với công tử. Nhưng nếu công tử vẫn muốn động thủ vậy đừng trách ta không khách khí"
Âm Thúc vừa nói xong không gian xung quanh đều vặn xoắn lại, dưới chân mặt đất đã liên tục nứt vỡ, trên bầu trời một vòng xoáy đen kịt đang điên cuồng vận chuyển. Đây rõ ràng là cảnh cáo Hứa Vô Tâm đừng làm loạn.
Hứa Vô Tâm phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nói " Lâm Vũ hắn là hung thủ giết người"
Lâm Thúc vẫn một mặt hiền hòa nói " Dựa vào đâu Vô Tâm công tử nói vậy"
"Dựa vào..."
Hứa Vô Tâm càng thêm phẫn nộ, lòng như có lửa đốt, hắn biết chỉ dựa vào một cái xác chết không biết nói, cộng thêm việc Lâm Vũ ở hiện trường không thể chứng minh được điều gì. Lúc đó Lâm Vũ thậm chí còn tự đánh bản thân trọng thương, sau đó còn nói là do hung thủ làm. Vết thương Lâm Vũ tự gây ra cho bản thân chí ít cũng phải tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, xương cốt cũng nứt vỡ không biết bao nhiêu cái. Lâm Vũ kẻ này chính là một tên điên.
Ác với người khác thì dễ, ác với chính bản thân mình mới khó. Tự đánh mình đến gần chết không phải là kẻ điên thì còn là gì.
"Công tử cũng nên biết rằng, một bộ xác chết đã không thể nói chuyện chẳng chứng minh được điều gì. Nếu không còn việc khác xin mời Vô Tâm công tử về cho"
Hứa Vô Tâm dù không cam lòng, hai mắt đầy phẫn nộ, nhưng vẫn quay người rời đi. Hắn biết ở lại chỉ chuốc lấy nhục nhã mà không làm được gì.
Đợi Hứa Vô Tâm rời đi về sau, Lâm Vũ lúc này mới tiến lên nói "Đa tạ Âm Thúc cứu mạng"
"Chuyện nhỏ mà thôi, Lâm công tử không cần để trong lòng".
Sau chuyện đó, Lâm Vũ liền được chuyển vào một căn nhà mới. Ngay sát bên cạnh nhà Âm Mộng Lan. Nằm trên chiếc giường đầy hoa lệ, Lâm Vũ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải hắn nhanh trí lật bàn trong vài giây thì lần này hắn chết chắc.
Nhìn hắc cẩu đang ăn uống say sưa ngon lành. Lâm Vũ không khỏi mỉn cười, chân thành nói " Cảm ơn ngươi, hắc cẩu"
Hắc cẩu đang ăn liền lập tức phun thức ăn ra ngoài, mắng "Lâm Vũ ngươi bị bệnh sao, đột nhiên trở lên hiền hoà như vậy từ bao giờ, ngươi làm ta nổi hết cả da gà"
Lâm Vũ tức đến đỏ bừng cả mặt, hiếm khi hắn mới được dịp thật lòng chân thành cảm ơn hắc cẩu, vậy mà con cẩu ngốc vô dụng này lại còn quay lại mắng hắn.
"Ngươi đồ cẩu vô dụng, ta đây thật lòng cảm ơn ngươi vậy mà ngươi còn chế diễu ta"
"Đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi cũng có lúc thật lòng sao"
Lâm Vũ cảm thấy lời hắc cẩu nói đúng, trong thế giới này, ai cũng khoác lên mình một chiếc mặt nạ, Lâm Vũ không ngoại lệ, hắn đeo mặt nạ của sự giả tạo. Hắn không muốn làm vậy, nhưng hắn không có cách, muốn tháo nó, muốn sống với chính mình, hắn phải có thực lực. Thực lực để làm điều đó. Hắn rất ít khi thật lòng, biến cố quá nhiều, thế gian quá hiểm ác. Thật lòng thường thua thiệt. Nhưng hắn cũng có lúc thật lòng. Hắn luôn thật lòng với những người mình yêu thương.
Đáng tiếc, thế gian chỉ tin lời nói dối. Lời nói thật lòng thường không ai nghe. Bỗng dưng Lâm Vũ cảm thấy buồn.
Hắc cẩu nhìn thấy Lâm Vũ như vậy cũng biết mình làm hơi quá, nó hiểu được đây là Lâm Vũ thật lòng khen nó. Chẳng qua do bị Lâm Vũ bắt nạt quá nhiều nên không nhịn được mới làm như vậy. Những lúc như này, chuyển sự chú ý đi chỗ khác là cách an ủi tốt nhất có thể. Hắc cẩu nghĩ vậy liền nói.
"Lâm Vũ, ngươi xem này"
"Đây là..."
Trên mặt đất là vài bộ thi thể của những cô gái trẻ tuổi bị giết một cách dã man, trên mặt họ còn mang theo sự sợ hãi cùng thống khổ. Hai mắt tràn đầy tuyệt vọng, ngoài ra còn có vài túi trữ vật, một số quần áo, cùng vài miếng thân phận lệnh bài. Nhìn vào thân phận lệnh bài, túi trữ vật hay quần áo, đây rõ ràng đều của những cô gái đã bị giết chết trong vụ án Hứa Vô Tâm tạo ra.
Cứ nghĩ đến việc này Lâm Vũ đều không nhịn được mắng Hứa Vô Tâm là tên cầm thú, mặt người dạ sói.
"Hắc cẩu sao ngươi lại có những thứ này"
" hắc hắc, ngươi quên năng lực mới của ta rồi sao, ta có thể chứa đồ vật vào trong cơ thể, sau khi phóng hỏa, nhờ vào thính giác của mình, ta dễ dàng tìm được tang chứng, vật chứng Hứa Vô Tâm giá họa cho ngươi, để cho chắc chắn, ta liền một hơi cất hết vào trong cơ thể"
Lâm Vũ mừng rỡ, vội vàng khen "Hắc cẩu, ngươi thật thông minh"
"Hắc Hắc, ngươi bây giờ mới biết sao, đồ tiểu nhân vô sỉ"
Hắc cẩu một mặt đắc ý trả lời, giọng nói tràn đầy đắc ý. Sau đó tiếp tục nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!