Chương 37: Không Ăn Được

Lâm Vũ từ trong túi trữ vật lấy ra tử tinh thảo, thông kinh chi dịch, hỏa lang linh cùng một số linh dược khác, Lâm Vũ muốn dùng chúng để đột phá bước vào tẩy cốt cảnh. Cầm trên tay thông kinh chi dịch, Lâm Vũ trong lòng cười hắc hắc, có nó, hắn có thể trăm phần trăm bước vào tẩy cốt cảnh. Không do dự một hơi uống sạch, Lâm Vũ cảm thấy vô cùng sảng khoái, năng lượng đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể hắn vậy.

Y Độc Ma nhìn thấy Lâm Vũ vui vẻ, cũng rất vui vẻ nói.

" Thông kinh chi dịch dễ uống sao"

"Dễ uống, vô cùng thoải mái"

Lâm Vũ không do dự vui vẻ trả lời.

Y Độc Ma cũng gật đầu đồng ý, sau đó chậm dãi nói.

"Lúc bắt ngươi về đây, ta có xem qua túi trữ vật của ngươi. Vì ta sống chung với độc dược, suốt ngày điều chế nó nên ta nhạy cảm phát hiện thông kinh chi dịch của ngươi loảng hơn bình thường. Sau khi nghiêm cứu, ta mới phát hiện, trong đó có chứa thất sát độc do bảy loại kỳ độc tạo thành, loại độc này không màu không mùi không vị. Ngươi uống vào chỉ có một đường chết"

Lâm Vũ nghe xong nụ cười cứng đờ mà dừng lại, hắn phải sớm nghĩ ra mới đúng, Ôn Lão Ma đâu có lòng tốt như vậy được. Lúc đó, hắn còn cảm thấy kì lạ, vì sao lấy được thông kinh chi dịch lại dễ dàng như vậy, hóa ra là bên trong có độc.

"Lão đầu tử, đồ điên, sao ngươi không nói sớm, ngươi muốn hại chết..."

Cả người Lâm Vũ linh lực toán loạn, bên trong cơ thể như bị vạn trùng cắn nuốt, Lâm Vũ không nhịn được hét lớn, miệng không ngừng trào ra máu tươi. Lâm Vũ nằm gục người xuống, cả cơ thể cứng đờ, lạnh toát, hắn mất đi ý thức, suy nghĩ chìm sâu vào trong bóng tối.

Lâm Vũ mở mắt, cả người hắn ở trong một cái nồi lớn, bên trong có nhiều loại rau, củ, quả, thậm chí có cả xương cốt, và thịt yêu thú, hắn muốn dãy dụa nhưng cả cơ thể hắn đã bị trói chặt, vô pháp cử động. Bên dưới là một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, khiến nước trong nồi sôi ùng ục.

" Có ai không, cứu mạng..."

Y Độc Ma lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, thấy Lâm Vũ đang gân cổ lên hét lớn, nhịn không được nổi giận mắng " ngươi kêu cái gì, ta nghe đau hết cả tai rồi"

" Lão đầu tử, ta không nghĩ ngươi biến thái đến như vậy, ta đã một năm không tắm, thịt ta vừa thối lại vừa dai, không thể ăn được, ngươi mau thả ta ra"

Y Độc Ma trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ.

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy, đây là đang giải độc cho ngươi, ngươi bị ngu sao?"

Lâm Vũ nghe vậy, mới xấu hổ cười khan một tiếng nói " Vậy ta phải đa tạ ngươi rồi"

"Không có gì, nhưng ngươi một năm không tắm thật sao"

"ngươi biến đi".

Lâm Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, vốn hắn dự định hôm nay bước vào tẩy cốt cảnh nhưng không ngờ. Thế gian hiểm ác, câu này đúng không sai, bây giờ hắn đã bị thương không nhẹ cần tĩnh dưỡng một thời gian mới khỏi được. Bỗng " Rầm" một tiếng động lớn, theo sau là vô số tiếng chém giết, tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Lâm Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Y Độc Ma cả người đầy máu chạy vào. Một cánh tay của hắn đã mất, trái tim thì bị móc rỗng, khắp cơ thể đều là những vết thương sâu đến tận xương tủy, thậm chí ngay cả nội tạng cũng không còn nữa.

"Mau đi"

Y Độc Ma rất nhanh mở ra truyền tống trận hắn đã chuẩn bị vào trước, ném Lâm Vũ vào trong.

"Y Độc Ma đây là..."

"Có kẻ muốn ta chết, cũng muốn ngươi chết. Ta đã không thể sống, ngươi coi như thiếu nợ ta ba cái mạng, nếu ngươi may mắn chạy thoát, sau này có cơ hội thì nhất định phải báo thù cho ta. Đi"

"Lão đầu tử, ngươi là đồ điên"

"Không sai, ta là đồ điên"

Không hiểu sao, Lâm Vũ cảm thấy đau lòng, trái tim hắn có chút buồn không nói lên lời. Lão đầu tử dù có chết, cũng muốn có người thay hắn báo thù, nhưng lão đầu tử làm không sai. Tuy lão đầu tử có điên, có khùng nhưng hắn yêu, ghét rõ ràng. Sống không giả dối, ai tốt với lão, lão tốt lại, hơn nhiều kẻ ngoài mặt tươi cười bên trong thì nham hiểm. Lâm Vũ thở dài, chỉ nhìn lão đầu tử trong lòng nói "vĩnh biệt"

Y Độc Ma nhìn Lâm Vũ mỉn cười, đời này hắn đã không có hi vọng báo thù, chỉ còn có thể trông chờ Lâm Vũ. Lâm Vũ là kẻ vô sỉ nhất hắn từng gặp, nhưng lại không phải người nham hiểm độc ác, lấy oán báo ơn. Nếu Lâm Vũ không chết, sau này chính là chúa tể một phương. Trước kia, hắn là một vị dược sư, lấy cứu người làm niềm vui. Một lòng nghiêm cứu y dược, vì muốn chữa bệnh tốt hơn. Nhưng có một ngày, hắn thấy một chàng trai trẻ, mình đầy thương tích nằm thoi thóp thở trên mặt đất.

Không do dự, hắn mang chàng trai trẻ đó về nhà cứu giúp. Nhưng hắn đâu ngờ rằng, vào ngày chàng trai trẻ đó tỉnh lại, liền ra tay giết hại cả nhà hắn, con hắn mới ba tuổi, cha mẹ, hắn chưa thể phụng dưỡng, thê tử hắn đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, vậy mà.... Hắn hận, hắn hận tất cả, hắn hận ông trời sao lại đối xử bất công với hắn như vậy. Từ đó, Tính cách hắn thay đổi, trở lên điên điên khùng khùng, hắn đốt hết tất cả y dược hắn nghiêm cứu, hắn lao đầu vào nghiêm cứu độc dược vì muốn báo thù. Cuối cùng hắn vẫn không thể làm được. Nhưng điều kì lạ dù biết mình sắp chết, hắn lại không cảm thấy oán hận, căm tức hay đau thương, hắn cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát vậy, hắn thấy đứa con trai của hắn đang gọi hắn, hắn thấy thê tử cùng cha, mẹ đang mỉn cười, chờ hắn trở về đoàn tụ. Hắn cầm tay đứa con trai, ôm lấy thê tử vào lòng, cha mẹ đang vỗ về an ủi hắn. Hắn mỉn cười nhắm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!