Đợi khi Lâm Vũ đã rời đi.
Linh Lung thánh chủ mới hích nhẹ vào người Đại Quả Quả, khiến Đại Quả Quả hơi lảo đảo về sau, nở ra nụ cười đầy trêu ghẹo nhìn Đại Quả Quả nói.
"Ai nha... Đại Quả Quả.
Ta thấy tên hậu bối đó rất có tài.
Chẳng phải tiêu dao thánh địa của các ngươi đang không có thánh tử sao.
Ta thấy tên hậu bối đó rất phù hợp làm thánh tử của các ngươi đấy... Ngươi không nghĩ vậy sao... Đến lúc đó, Tiêu Dao thánh địa ngày nào cũng có người làm trò cười, tấu hài cho thiên hạ xem... Không muốn nổi tiếng cũng khó... Ha Ha..."
Đại Quả Quả bị đẩy lui về sau, lại còn bị chê cười, không khỏi tức giận nhìn Chu Linh Vân.
Đừng nghĩ ngươi là ngự tỷ chân dài miên man liền có thể khinh thường ta.
Ta to hơn của ngươi.
Não của ta to hơn não ngươi nhiều.
Đại Quả Quả lập tức hất cao hai bộ ngực lớn, nhe răng, giơ nắm đấm nhỏ nhắn lao tới.
"Ta liều mạng với ngươi.
Con tiện nhân..."
"Ai nha... Ai nha... Ta sợ..."
Linh Lung thánh chủ chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển là đã có thể né tránh những nắm đấm loli đang lao tới.
Đại Quả Quả thấy vậy, không khỏi mím môi tức giận, khuôn mặt đỏ bừng đến xì khói.
"Con tiện nhân, có giỏi thì đừng tránh..."
"Ai nha... Tại ngươi quá nhỏ, chân thì quá ngắn nên mới nhu nhược như vậy... Có ngon thì đánh ta đi..."
"Ngươi..."
"Đủ rồi..."
Nhạc Bất Bại một kiếm bổ đôi cuộc chiến.
Hắn mời những người này đến đây là để giúp hắn bắt Kim Ô, không phải đến đây để làm loạn.
Đại Quả Quả hai tay ôm bộ ngực lớn, quay mặt đi nơi khác, làm bộ không quan tâm tới Chu Linh Vân.
Nhưng trong lòng vẫn vô cùng tức giận mắng.
Đồ chân dài xảo quyệt.
"Hứ..."
Chu Linh Vân cũng quay đầu đi nơi khác, lộ ra cặp chân dài miên man, trong lòng cũng vô cùng khó chịu mắng.
Đồ ngực to không não.
Còn những người xung quanh thì đã sớm quen thuộc cảnh tượng trước mắt.
Từ khi Chu Linh Vân và Đại Quả Quả vẫn còn là hai vị nữ tử chân ướt chân ráo, vừa mới bước chân vào giới tu luyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!