Nguyên lai liền là cảm giác như vậy —— một cái sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh ra từ tình cảm chân thành vì anh mà giữ lấy, cho dù hiện tại ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy, anh cũng đã thật sâu thật sâu, yêu nó tự trong lòng. Nguyên lai, ba mươi năm này Tần Uẩn chính là dùng tâm cùng cảm tình như vậy, đối với anh.
Sáng sớm.
Tần Tống tỉnh khi nghe được cửa gian ngoài nhẹ nhàng mang theo thanh âm, anh sờ sờ người trong lòng còn ngủ say vù vù, nhất thời an tâm.
Tay nếu đã phủ lên rồi, anh liền thuận tay vui vẻ ở trên cánh mông cô nhéo một phen.
Ngao… Người trong lòng nhân bực dọc, ánh mắt hơi hơi trợn lên, không chút nào lưu tình lia móng vuốt tấn công anh.
Tần Tống ôm ba đạo vết máu ở trên ngực, nhất thời hai mắt đẫm lệ, thật cẩn thận ôm cô, một lần nữa lại ngủ.
Khi rời giường Đình ba, Đình mẹ quả nhiên đều đã đi ra ngoài, trong nồi để lại cháo gạo thơm nức, trên bàn có vài đĩa điểm tâm sáng, tất cả đều là món Tần Tống bình thường thích ăn.
Nếu lại thêm một cái trứng ốp lếp chính là bữa sáng hoàn mỹ! Thế nhưng người nào đó gần đây đặc biệt dễ dàng nóng giận, Tần Tống căn bản ngay cả đề cập cũng không dám.
Vợ chồng thật sự là quan hệ tồn tại kỳ dị, rõ ràng trước kia người hay nóng giận chọc người chính là thói quen của anh, là từ khi nào thì bắt đầu a, anh giống như biến thành cô lúc trước, cẩn thận, nơm nớp lo sợ săn sóc bao dung, mà cô lại giống như đổi thành anh lúc trước, lông mao toàn bộ dựng thẳng triệt để còn ngại không đủ…
Một ngụm rau muối nhỏ cuối cùng cũng bị cô nuốt hết vào miệng, cô rất chi hưởng thụ híp mắt trở về chỗ cũ, Tần Tống thì ngồi một bên yên lặng uống cháo hoa.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tần Tống ngoan ngoãn buông bát đi mở cửa. Ngoài cửa chính là người nghe trực tiếp tình hình chiến đấu suốt một đêm, sáng tinh mơ liền trốn ra ngoài vợ chồng Hàn gia.
"Thiếu gia, phu nhân phân phó tôi tới đón ngài cùng thiếu phu nhân đến bệnh viện." Chú tài Tần gia thanh âm trầm thấp mà vững vàng, Tần Tống hơi hơi sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc.
"A Tống?" Hàn Đình Đình thấy anh đứng ở cửa bất động thật lâu, bóng dáng càng ngày càng hiu quạnh nghiêm túc, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, vội vàng đứng dậy đi ra. Đứng ở bên người cầm lấy tay anh, cô nhẹ giọng gọi anh.
Tần Tống trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc nào, lại trầm mặc một lát, anh xoay người vỗ vỗ lưng cô, "Đi thu thập một chút, " anh nhẹ giọng nói, miễn cưỡng mỉm cười an ủi ánh mắt kinh hoảng của cô: "Chúng ta đi bệnh viện xem ba."
**
Lúc này đây trong phòng hay bên ngoài phòng bệnh đều thập phần im lặng. Sau một hồi tề tựu tại bệnh viện, mọi người chờ đợi dồn ép hỏi han, một lúc sau toàn bộ bị Tần Tống lục tục quét sạch sẽ, xuất ngoại dưỡng lão hoặc là lưu lạc.
Nay mặc kệ là "Tần thị" hay toàn bộ đại gia tộc Tần gia, không có bất cứ người nào dám đối với Tần Tống nói một nghe hai nữa. Cho dù anh vẫn như trước trẻ tuổi, thế nhưng không ai dám đem anh cho rằng chỉ là một đứa nhỏ nữa.
Nhưng là vì sao, làm hết thảy mọi thứ đều như mong muốn của anh tất cả đều đã viên mãn, nay mỗi một bước đi dọc theo hành lang thật dài đến gần phòng bệnh, đều vẫn khiến cho anh cảm thấy đau lòng thấu xương như vậy …
Bác sĩ điều trị chính theo thường lệ họp ở trong phòng hội nghị, trống không, Tần Tống sau khi bước vào cửa liền cảm thấy nhọc nhằn, hơi hơi chau mày, lập tức có người cung kính tiến lên giải thích với anh: "… Một trăm mười ba bác sĩ nước ngoài toàn bộ đều đã lên máy bay về nước, trừ bỏ hai mươi sáu bác sĩ hằng ngày duy trì đợt trị liệu, toàn bộ đội chữa bệnh đã giải tán."
Tần Tống im lặng nghe đến cuối, tay ôm đầu dần dần xiết chặt, "Ai đồng ý cho bọn họ giải tán ?" Anh thanh âm lạnh lẽo cơ hồ muốn ngưng kết thành băng: "Các ngươi, đều, sống, đủ, rồi, sao!"
"Ba!" Báo cáo trong tay người nọ trượt xuống không giữ được, tay run lên, anh xoay người nhặt lại, hai bắp đùi đều mềm nhũn.
Tần gia tiểu Lục thiếu kiêu ngạo ương ngạnh mọi người đều biết, nhưng là không tới một năm toàn bộ "Tần thị" này đều do anh một mình đảm đương. Mũi nhọn vây quanh, lại làm cho người ta càng thêm không rét mà run.
"Nội trong mười hai giờ, toàn bộ phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Hoặc là, " Tần Tống mím môi, trên mặt một tia biểu tình cũng không có, "Vĩnh viễn biến mất."
"Là!" Thủ hạ không chút chần chờ, cúi đầu lập tức đáp lời.
"Không cần." Một cái giọng nữ lúc này từ xa lại gần, Tần Tống không có quay đầu, cũng biết là Trương Phác Ngọc.
"Là tôi để cho bọn họ giải tán, mọi người đã đều lên máy bay, đừng đuổi theo nữa." Trương Phác Ngọc kéo báo cáo từ tay người nọ qua, sắc mặt mệt mỏi đối với anh khẽ gật đầu, "Anh, trước đi ra ngoài."
Thủ hạ nhận lệnh vội chạy không ngừng bay ra bên ngoài, không quên đem cửa phòng họp đóng lại.
Không có người nói chuyện, một phòng vắng vẻ im lặng, chỉ có Tần Tống ngập trong trời lửa giận mênh mông không ngừng.
Trương Phác Ngọc tay vỗ về trên đôi vai anh, trên lưng anh buộc chặt giống như vác tảng đá, "A Tống…"
"Nói." Tần Tống nỗ lực kiềm chế, lạnh như băng phun ra từng chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!