Đăng liền 2 chương cho phê nè~
- ---------------------
Linh Thủy Ngư, cái sinh vật giống đực này... nên nói từ đâu nhỉ?
Được rồi, bắt đầu từ lúc Mạt Thanh Trầm còn đang học Đại học đi.
Đại học Nghệ thuật Đại chúng luôn nổi tiếng với dàn mỹ nam mỹ nữ hội tụ. Linh Thủy Ngư là cái tên nằm đầu tiên trong số đó.
Thời điểm Mạt Thanh Trầm biết đến cậu ta, cô đang học năm hai, là tiền bối phụ trách hướng dẫn nhập học cho tân sinh khóa mới.
Linh Thủy Ngư ấy à... không may mắn lọt vào mắt xanh của cô, bị cô đánh dấu.
Tất cả mọi người đều biết, Mạt Thanh Trầm ở khoa Mỹ thuật rất xinh đẹp, lại vô cùng không dễ chơi. Lúc còn là sinh viên năm nhất, cô một mình đánh cho đám lưu manh tan tác ở sau trường. Có một đồng học, cũng rất không may mắn, nhìn thấy tràng cảnh kia, muốn báo lên giám hiệu.
Sau đó thì người đó cũng chẳng còn sau đó nữa, bị Mạt Thanh Trầm tẩn cho một trận, một là ngậm miệng làm đàn em của cô, hai là bị đánh tới hủy dung. Không cần nói cũng biết, sự lựa chọn đầu tiên luôn là sự lựa chọn đúng đắn.
Trong vòng một năm ngắn ngủi (không bao gồm kỳ nghỉ hè), dưới trướng Mạt Thanh Trầm thu vào không dưới trăm người. Cô đi đến chỗ nào cũng có người đi trước chuẩn bị chào đón, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu.
Linh Thủy Ngư gặp lại Mạt Thanh Trầm lần thứ hai là sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, gặp cô ngồi cùng một lố người đủ kiểu dạng trong quán bar. Hình ảnh này quá chói mắt nên cậu ta nhận ra người quen cũng không tới chào hỏi, nháy mắt liền rời đi.
Biết Mạt Thanh Trầm đánh dấu người kiểu gì không?
Ở quán bar thấy Linh Thủy Ngư, cô liền đi theo cậu ta vào tận nhà vệ sinh nam.
Hôm đó là sinh nhật một người nào đó, Thủy Linh Ngư cùng bạn đến dự, tuy là nhân vật qua đường không quan trọng như bởi vì giá trị nhan sắc cao nên liên tục bị mời rượu. Đối tượng bao gồm cả nam lẫn nữ, cuối cùng không chịu được phải lui ra ngoài móc họng nôn.
Mạt Thanh Trầm đi vào vệ sinh nam có đàn em chặn ở ngoại, không sợ có người để tin tức ra ngoài. Chính vì thế, lúc nôn đến rụng trời rụng đất xong, Linh Thủy Ngư ra ngoài đã thấy Mạt Thanh Trầm chu đáo đưa cho cậu một chiếc khăn lạnh, tiêu sái tựa người vào tường ngắm mình trong gương.
- Sao ban nãy không đến chào tôi? – Mạt Thanh Trầm cười cười hỏi.
Cô biết thừa học đề nhà mình ngại ngùng nhưng muốn thử xem cậu sẽ nói thật hay nói dối. Linh Thủy Ngư say đến mơ màng nhưng định lực rất tốt, cả người đứng thẳng tắp, đôi mặt với Mạt Thanh Trầm:
- Tại sao lại phải đến chào chị?
Úi chà, quả nhiên là không đi theo kịch bản thông thường. Mạt Thanh Trầm... thích nhất là thể loại này, cũng ghét nhất là thể loại này. Cô huýt sáo một tiếng. Đàn em bên ngoài đi vào, nhìn thấy một chàng trai trẻ măng mặt ửng hồng thì có chút ngạc nhiên nhưng không dám biểu hiện thái độ.
Mạt Thanh Trầm phẩy tay ra lệnh:
- Đánh!
- Dạ? – Gã đàn em đầu cạo trọc lông lốc ngơ ngác đưa mắt nhìn lại Mạt Thanh Trầm. Tưởng đây là người lọt vào mắt xanh lão đại cơ mà? Đánh móng chân hay đánh móng tay cơ?
- Tao bảo đánh thì cứ đánh đi! – Cô gắt gỏng cau mày.
Mặc dù hơi khó hiểu nhưng nhất thời mấy đứa đô con liền xông lên, trước hết là vật người đè xuống đất, bẻ quặt hay tay ra sau lưng.
- Chị! Đánh vào chỗ nào bây giờ? – Gã đầu trọc lại hỏi.
Mạt Thanh Trầm trừng mắt:
- Đánh vào đầu mày ý! – Rồi chỉ vào thằng xăm trổ đang đè lên người Linh Thủy Ngư – Đánh đi!
Thôi, thôi, thôi! Tạm thời dừng đoạn hồi tưởng này lại đã. Có ai dám giải thích cho cô tại sao mới có mấy năm mà gã này lại cao thêm nhiều thế không? Còn nữa, thân hình liễu trước gió của con hàng này biến đi đâu rồi? Cứng cáp như vậy thật chẳng đáng yêu chút nào!
Linh Thủy Ngư xoay người đóng cửa, thản nhiên đi vào nhà trước mặt Mạt Thanh Trầm, sau khi để hết đồ đạc lỉnh kỉnh lên bàn bếp, liền nói vọng ra:
- Hôm nay không cần đi làm đâu, anh cho em nghỉ phép.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!