Dịch: Anh Đào.
Vậy mà Mẫn Đình lại nhớ sinh nhật cô, Thời Miểu có hơi cảm thấy bất ngờ.
Sinh nhật của cô là ngày 23 tháng 7, còn bốn ngày nữa là có thể gặp anh.
Nói ra cũng lạ, giữa bọn họ ngoại trừ biết tình hình cơ bản của đối phương ra thì những cái khác đều không hiểu chút nào. Ngay cả anh sống ở đâu cô cũng không hỏi, hai người không khác gì người xa lạ nhưng ở cùng anh lại tương đối thoải mái.
Trước sinh nhật một ngày, ngày 22 tháng 7, phòng làm việc của cô có một vị khách không mời mà đến.
Có điều đến rất không đúng lúc, lúc đó cô đang ở trên bàn phẫu thuật.
"Xin chào, cho hỏi bác sĩ Thời có đây không?
"Lưng Khương Dương đang quay đối diện với cửa uống nước, cả buổi sáng chạy lên chạy xuống, thời gian uống nước cũng không có. Nghe thấy tiếng anh ta từ từ quay đầu lại, cốc nước vẫn chưa rời khỏi miệng. Đánh giá người đến, mắt anh ta hơi nheo lại, nhận ra đó là ai. Họ hàng của ông cụ Thiệu giường số 57, lúc ở phòng bệnh anh ta từng thấy người này. Thật sự Khương Dương không có hảo cảm với người nhà của giường 57, anh ta lấy cốc xuống, nhưng vẫn khách sáo nói:"Bác sĩ Thời đang phẫu thuật rồi, có chuyện gì có thể nói với tôi."
"Bao giờ chị ấy phẫu thuật xong?"
"Cái này không nói chắc được."
Diệp Thước nhìn món quà trong tay, suy nghĩ một lúc: "Tôi đợi chị ấy.
"Lại hỏi Khương Dương chỗ nào là của Thời Miểu. Tay Khương Dương chỉ về chiếc bàn bên trái:"Bình thường cô ấy ngồi bên đó."
Diệp Thước nói cảm ơn, đi qua đó, đặt chiếc túi lên bàn. Người ngồi xuống, đôi chân dài dang rộng, dựa người vào ghế bắt đầu lướt điện thoại.
Chỗ ngồi của Khương Dương đối diện với Thời Miểu, anh ta liếc nhìn chiếc túi thêm mấy lần. Bên ngoài chỉ là một chiếc túi giấy xách tay bình thường không có bất cứ logo nào, vì anh ta đang đứng nên có thể nhìn rõ logo ở hộp bên trong.
Xa xỉ, hào nhoáng.
Trước đây ở khoa khác anh ta có từng nghe qua tin đồn có người nhà bệnh nhân theo đuổi Thời Miểu, theo đuổi vô cùng rầm rộ.
Đương nhiên cuối cùng vẫn không theo đuổi được.
"Bác sĩ Thời đã kết hôn rồi.
"Khương Dương nhiều lời nói. Diệp Thước ngẩng lên:"Tôi biết."
Khương Dương: "….."
Xem ra khá là cố chấp với suy nghĩ của mình.
Diệp Thước đợi hai tiếng, đây là lần cậu ta đợi người khác lâu nhất, trong thời gian đó có nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần.
2 giờ 50 phút Thời Miểu mới phẫu thuật xong, nhà ăn đã không còn cơm, đồ ăn ngoài đặt vẫn chưa đến, đồng nghiệp đưa cho cô một quả táo ăn trước để xoa dịu cơn đói.
Thời Miểu ăn táo đi vào trong văn phòng, nhìn thấy người đang xoay ngang điện thoại ngồi ở chỗ làm việc của mình bước chân dừng lại.
Diệp Thước giống như cảm giác được có người đang nhìn cậu ta, đột nhiên ngẩng đầu.
"Ngày mai là sinh nhật chị.
"Cậu ta đồng thời đứng dậy, chỉ vào quà ở trên bàn. Trong văn phòng còn có những bác sĩ khác, cũng có bệnh nhân và người nhà, nói chuyện không tiện. Thời Miểu:"Ra ngoài nói. Xách cả quà theo.
"Cô quay người đi ra ngoài, đi về phía đầu hành lang. Diệp Thước chân dài, mấy bước đã đuổi kịp cô. Tay cậu ta xác túi quà đi ở bên cạnh cô, Thời Miểu không có ý chủ động nói chuyện."Chị xóa Diệp Tang Dư rồi sao?
"Cậu ta phá vỡ im lặng. Thời Miểu chậm rãi cắn quả táo, không để ý"ừ" một tiếng.
Diệp Thước đợi cô nói vì sao lại xóa, nhưng mãi cho đến khi hai người đứng bên cửa sổ ở đầu của hành lang Thời Miểu cũng không mở miệng nữa. Một tay cô đút vào túi áo, cắn miếng nhỏ quả táo, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!