Chương 80: (Ngoại truyện 9): Nhân danh tình yêu (Hoàn toàn văn)

Dịch: Anh Đào.

Trước khi Nhu Nhu khám bệnh cậu ép nước trái cây cho cô bé, lại cho cô bé ăn mấy miếng bánh quy vị caramen.

"Con ăn chút rồi khám bệnh nếu không sẽ không có sức, đúng không nào?

"Thời Ôn Lễ lại đút một miếng bánh quy đến bên miệng cháu gái. Nhu Nhu cười:"Đúng ạ."

Bên kia phòng khách tiếng ồn ào không ngừng, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng cười vang.

"Bác Mẫn bác phải làm chủ cho cháu, nợ cũ vẫn từ hôm đám cưới của Mẫn Đình mà bọn họ tính cháu đến tận bây giờ, lần nào tụ tập cũng phải mang thảm theo.

"Nói gì Thương Uẩn cũng không muốn thử thách, bảo Mẫn Cương Nguyên chống lưng cho mình. Mẫn Cương Nguyên cười:"Được, làm chủ cho cháu.

Chống đẩy chúng ta không làm nữa, đổi thành một trăm năm mươi cái gập bụng, như này được chứ?"

"Haha!

"Khương Dương cười suýt méo cả mặt. Thương Uẩn cười nửa ngày mới bình thường lại được:"Bác Mẫn, hay là bác tìm thêm người khác nữa làm cùng cháu đi."

Mẫn Cương Nguyên: "Cháu muốn tìm ai?"

Thương Uẩn chỉ người cách mình gần nhất vẫn luôn hóng chuyện, giọng rất miễn cưỡng: "Phó Ngôn Châu đi ạ."

Phó Ngôn Châu: "….."

Náo Náo kích động nói: "Bố ơi, con đếm giúp bố!

"Những người khác bật cười, chỉ có Phó Ngôn Châu dở khóc dở cười. Ở phòng ăn bên này giống như là một thế giới khác. Mẫn Đình và Thời Miểu đang ăn sáng, hai người nói chuyện theo tiết tấu của mình, không chú ý bên phòng khách xảy ra chuyện gì. Bình hoa ở trên bàn ăn, những bông hoa cát tường trắng tĩnh lặng và thanh nhã."Em ăn một nửa bánh mì đi, lát nữa anh nướng mực cho em ăn."

"Vâng.

"Thời Miểu bẻ bánh mì ở trong tay, đưa một nửa cho Mẫn Đình. Mẫn Đình vừa ăn được hai miếng bánh mì lại bỏ xuống,"Nhu Nhu sắp khám bệnh rồi, anh đi lấy máy tính cho con bé."

Thời Miểu: "Anh đi đi, em đợi anh.

"Cô cắn một miếng nhỏ bánh mì. Mẫn Đình quay lại phòng làm việc lấy máy tính của mình, đặt lên bàn ở khu vực giải trí đa chức năng. Chỗ này chính là phòng khám của con gái. Đặt xong anh tiện tay mở máy lên. Nhu Nhu nuốt bánh quy, cậu lại đút cô bé uống nước ép. Cô bé cười với Mẫn Đình:"Cảm ơn bố ạ."

Mẫn Đình thuận miệng hỏi: "Mấy giờ con khám bệnh?"

Nhu Nhu nói: "Hai phút nữa ạ." Cô bé giơ hai ngón tay lên, "Đợi con ăn xong ạ."

Mẫn Đình đang nhập mật khẩu mở máy tính, "Bố ơi, để con nhập!"

Mẫn Đình cười dịu dàng: "Con biết mật khẩu sao?"

"Con biết ạ, là mã thẻ làm việc của mẹ. Mẹ nói cho con ạ."

Nhu Nhu đưa đầu ngón tay ra, vừa lẩm nhẩm vừa ấn các số trên bàn phím số.

"Bố ơi, sao vẫn không mở được ạ?"

"Cuối cùng con phải ấn nút này nữa." Mẫn Đình cầm ngón tay con gái ấn lên nút "enter

". Thời Ôn Lễ tưởng cháu gái nhập lung tung không ngờ vậy mà mở được máy, bức ảnh cưới chụp dưới bầu trời đêm rực rỡ xuất hiện trước mắt. Phản ứng đầu tiên của anh chính là, đây là máy tính của em gái. Mẫn Đình mở một tài liệu trống lên, nói với con gái:"Con viết bệnh án ở đây."

"Vâng ạ. Con cảm ơn bố.

"Nhu Nhu quay đầu gọi anh trai, vẫy tay với Thời Thời:"Anh ơi, em xong rồi, bây giờ em có thể khám bệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!