Dịch: Anh Đào.
Lúc chập tối cuối cùng Thời Thời và Nhu Nhu cũng gặp được anh Náo Náo ở nhà ông bà nội.
Náo Náo đã làm xong bài báo tay, tràn đầy tự tin.
"Anh ơi!
"Hai đứa nhỏ nhìn thấy Náo Náo từ cửa sổ xe, xe vừa dừng lại đã lập tức lao xuống chạy về phía Náo Náo. Náo Náo bị đẩy ngã xuống bãi cỏ, Thời Thời ôm lấy chân cậu nhóc còn Nhu Nhu nằm sấp lên người cậu nhóc. Ba đứa nhỏ lăn lộn trên cỏ, cười đùa rộn rã."Anh ơi, anh làm xong bài tập chưa?"
Nhu Nhu nhỏ giọng hỏi:
"Ở trong điện thoại em nghe thấy giọng mũi anh khóc, có phải dượng đánh anh không? Anh có đau không? Em để bánh mì cho anh ăn đấy."
"Không bị đánh, anh bị bố anh làm tức phát khóc thôi."
Náo Náo vùng vẫy bò dậy, nói: "Anh phải đi ăn bánh mì, lát nữa sẽ bị bố anh ăn hết mất."
"Đúng đúng đúng, phải nhanh lên, tuyệt đối không thể để dượng ăn hết được.
"Nhu Nhu đứng dậy khỏi người anh Náo Náo, lại kéo anh dậy. Thời Thời cũng bò dậy, bắt lấy cánh tay còn lại của Náo Náo,"Anh ơi ngày mai anh đến nhà em không? Ngày mai em gái muốn khám bệnh."
Nhu Nhu tiếp lời: "Đúng vậy, ngày mai là chủ nhật khám chuyên gia. Anh ơi, anh có đến khám không?"
"Đi! Anh có nhiều bệnh muốn khám lắm, tim anh có lẽ bị bố anh làm tức đến hỏng rồi."
"Mẹ mới mua cho em một cái ống nghe mới, ngày mai em sẽ nghe cẩn thận cho anh, bảo đảm trị khỏi cho anh!
"Mấy đứa trẻ líu ríu cười đùa từ trong sân vào trong nhà, bọn chúng tưởng tiếng của mình đủ nhỏ, người lớn không nghe thấy gì hết. Phó Ngôn Châu bị lời của con trai nói tức dở khóc dở cười, đứa trẻ bốn tuổi tám tháng vậy mà lại nói tim bị chọc tức đến đau. Rõ ràng là con trai làm anh ta tức giận, kết quả trong mắt con trai lại biến thành anh ta không đúng. Mẫn Đình nhìn em rể, lười nói, hỏi:"Mang tiền mặt không?"
Phó Ngôn Châu: "….."
"Nhu Nhu." Phó Ngôn Châu quay ra cửa biệt thự gọi.
"Eiiii!"
"Không phải con muốn hỏi dượng tiền sao, còn mượn không?"
"Dượng ơi, dượng đợi con chút, muốn mượn ạ!
"Cô bé nhỏ giọng nói với hai anh sau đó cười chạy vào lòng Phó Ngôn Châu, không suy nghĩ nhiều vì sao dượng lại biết cô bé muốn mượn tiền. Đương nhiên cũng không nghĩ xa như vậy. Cô bé vui mừng nói:"Cảm ơn dượng ạ, đợi con lớn đi làm rồi, phát lương con sẽ trả lại cho dượng."
Phó Ngôn Châu lấy hai trăm tệ ra đưa cho cô bé, trêu cô bé: "Vậy lỡ như con không tìm được việc phải làm sao?"
Mẫn Đình: "…..
"Muốn đá cho cậu ta một cái, lại nhịn. Nhu Nhu chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nghiêm túc chớp chớp mắt suy nghĩ, trả lời Phó Ngôn Châu:"Không tìm được con lại tiếp tục tìm nha, chơi trốn tìm con phải tìm ba lần mới tìm thấy anh trai."
Mẫn Đình cúi người, một tay bế con gái vào lòng: "Không nói chuyện với dượng nữa, cẩn thận tim con bị tức đến hỏng."
Nhu Nhu cười khúc khích, sau đó ôm cổ bố, dựa vào bên tai bố nhỏ giọng nói: "Bố ơi, bố cũng biết tim anh Náo Náo bị dượng làm tức đến hỏng ạ?"
Mẫn Đình nói: "Bố biết."
"Bố ơi, ngày mai con khám bệnh bố cũng đến khám nha, để con nghe giúp bố xem tim của bố có bị dượng làm tức hỏng không."
"Được."
"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!