Chương 76: (Ngoại truyện 6): Chăm bé con (1)

Dịch: Anh Đào.

Lúc Thời Thời và Nhu Nhu 32 ngày tuổi vừa đúng bằng cân nặng lúc mới chào đời của Náo Náo. Lúc Náo Náo ra đời hơn bảy cân, mũm mĩm đáng yêu.

Trong hơn một tháng hai anh em cao thêm gần bảy centimet và nặng thêm khoảng ba cân.

Mẫn Đình bế hai bé ở trong lòng cuối cùng cũng thấy có chút cân nặng.

Hôm hai cục cưng ra khỏi lồng ấp nhỏ xíu xiu, anh không dám bế sợ không cẩn thận sẽ làm đau hai đứa.

Hôm nay nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho cục cưng, lúc Mẫn Đình thay quần áo cho Thời Thời Nhu Nhu thức giấc.

Còn chưa tỉnh ngủ Nhu Nhu đã há miệng khóc to.

Mẫn Đình vội bế con gái lên, dỗ: "Không khóc nhé, là bố.

"Cảm giác được ôm, Nhu Nhu mở mắt. Trong mắt của đứa trẻ nhỏ như vậy thật ra bố chỉ là một hình ảnh mơ hồ, lờ mờ thấy được đường nét. Nhưng giọng nói quen thuộc, cô bé nở nụ cười, còn"a" một tiếng giống như đang đáp lại Mẫn Đình.

Mẫn Đình cười dịu dàng, hôn lên trán con gái.

Hơn một tháng trôi qua da của hai bé con không còn nhăn nheo nữa, mịn màng giống như quả vải vừa mới bóc vỏ, cả người thoang thoảng mùi sữa.

Thời Miểu cầm điện thoại bắt lại khoảnh khắc đó, cô thường xuyên bắt được khoảnh khắc Nhu Nhu và Thời Thời cười tươi.

Thay quần áo xong cho con gái Mẫn Đình lại thay cho con trai.

Chỉ cần anh được nghỉ ở nhà không cần dì và bà vú giúp đỡ.

Tính cách của Thời Thời và Nhu Nhu hoàn toàn khác nhau, Giang Nhuế nói Thời Thời giống Mẫn Đình lúc nhỏ không khóc không quấy, chỉ có lúc dậy mới khóc mấy tiếng, cả đêm cũng không quấy, không giống như Náo Náo một đêm dậy bốn năm lần.

Thời Thời thích nâng chân lên, Mẫn Đình nắm lấy hai bàn bàn chân nhỏ xíu của cậu bé, nâng đùi bé lên. Thời Thời vui vẻ đến mức vung chân múa tay.

Hai bé con thay xong quần áo chụp ảnh anh dùng chăn bọc hai đứa lại.

Nhu Nhu nằm cạnh anh trai, hai bé con tò mò nhìn đối phương.

Dưới sự hướng dẫn của bà vú, cậu "a" một tiếng tôi cũng "a

"một tiếng, giống như đang nói chuyện với nhau. Thời Miểu nằm sấp ở bên giường nhìn hai đứa nhỏ ngày một khác nhau, không còn nhớ đến những vất vả trong thời gian mang thai nữa. Mẫn Đình đưa con cho dì, kéo Thời Miểu ở trên giường dậy,"Đi thay quần áo thôi.

"Ngoại trừ chụp ảnh cho hai cục cưng bọn họ còn phải chụp ảnh cả gia đình. Thời Miểu bị anh nắm tay, hai người quay lại phòng ngủ chính."Chiều nay Hạ Ngôn muốn đến thăm em và cục cưng."

"Sau này em cố gắng gọi tên của hai đứa đi."

Thời Miểu phản ứng lại: "… Vâng."

Mẫn Đình trả lời câu trước đó của cô: "Bọn họ muốn đến lúc nào tùy bọn họ. Trong thời gian ở cữ không cho Thương Uẩn đến giống như anh làm lỡ cậu ta sinh cặp long phượng vậy.

"Thời Miểu lấy váy và nội y ở trong tủ quần áo ra, ở nhà cô quen không mặc nội y. Cúc áo của Mẫn Đình vẫn chưa cài xong, nghiêng mặt nhìn thấy người trước mặt đang giơ tay ra sau cài cúc áo nội y. Cài mãi chưa xong, cài hai lần vẫn không được."Để anh.

"Anh kéo người vào trong lòng. Thời Miểu:"Không cần.

"Cô vừa dứt lời Mẫn Đình đã lấy từ tay cô làm xong. Thời Miểu ở trong lòng anh giơ tay, tiếp tục cài những cúc áo sơ mi vẫn chưa cài xong của anh, cài mãi đến cúc thứ hai cuối cùng. Cổ áo hơi mở, hoàn toàn che mất đi dấu hôn cô để lại lúc không chú ý ở trên cổ anh. Mẫn Đình nhìn người trong lòng:"Ngày mai anh cũng được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn, em muốn ăn gì? Anh đặt bàn trước." Lại nói, "Buổi chiều đi uống cà phê.

"Lá cây bạch quả đã chuyển hết sang màu vàng, đúng lúc đẹp nhất. Thời Miểu:"Cả ngày đều ra ngoài hẹn hò sao?"

"Ừ. Không phải em muốn biết cùng với người như anh yêu nhau sẽ có cảm giác gì sao?"

Thời Miểu cười: "Em còn tưởng anh quên từ lâu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!