Chương 7: Đợi cô sáu tiếng

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu nhìn chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay, lại nhìn anh, anh đang tháo mác ra, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô nhưng không nhìn đáp lại cô. Thời Miểu nghĩ đến câu "Sau này không cần khách sáo

", vậy là nuốt xuống lời cảm ơn quen thuộc của mình. Mùi hoa thoang thoảng bên cạnh trong lọ hoàn toàn bị hơi thở mát lạnh trên người anh bao trùm lấy. Hai cái mác đều được tháo xuống, Mẫn Đình tiện tay vứt luôn vào thùng rác ở dưới bàn, đóng hai chiếc hộp nhung bỏ lại vào trong túi, đặt chiếc túi vào khoảng trống ở trên giá sách. Anh cầm điện thoại ở trên bàn, tiện kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu gọi món."Em có món nào đặc biệt muốn ăn không?

"Mẫn Đình hỏi cô. Bây giờ Thời Miểu muốn ăn một bát hoành thánh nhất nhưng chưa chắc anh đã thích. Mẫn Đình nhìn thấu được cô:"Không cần suy nghĩ đến tôi."

Thời Miểu nhìn vào ánh mắt bình tĩnh thâm sâu của anh: "Đột nhiên muốn ăn hoành thánh."

"Được.

"Mẫn Đình cũng thích ăn hoành thánh, thích ăn nhất là hoành thánh do chính tay bố làm. Mẫn Đình gửi tin nhắn hỏi em gái:"Gần bệnh viện có quán ăn nào có hoành thánh ngon không?

"Thời Miểu đi bỏ bàn ăn ra, bình thường một mình ăn nên đều ăn tạm ở trên bàn làm việc. Chiếc bàn ăn gấp đó nửa năm rồi chưa dùng một lần nào. Bàn ăn để ở chỗ tương đối rộng rãi gần cửa ra vào, trong phòng chỉ có một cái ghế, cô nói với Mẫn Đình:"Tôi đến khu làm việc lấy ghế qua đây.

"Vừa dứt lời điện thoại của cô đột nhiên kêu, là điện thoại cấp cứu. Thời Miểu có dự cảm bữa hoành thánh tối nay không ăn được rồi."Bác sĩ Thời, bệnh nhân đang trên đường đến, khoảng năm phút nữa sẽ đến, nghi bóc tách động mạch chủ."

Cô nói với điện thoại: "Tôi qua đó ngay."

Mẫn Đình vẫn đang đợi em gái trả lời, nghe tiếng nhìn về phía Thời Miểu: "Bệnh nhân không thoải mái sao?"

"Không phải, là bệnh nhân bên cấp cứu, có thể phải cấp cứu." Cô mặc áo blouse trắng, "Bữa tối anh đừng đặt vội, tôi đi xem tình hình thế nào rồi nói tiếp."

"Cạch" một tiếng cửa đóng lại, bước chân vội vàng dần xa.

Thời Miểu vừa đi vừa tháo vòng tay xuống, cẩn thận để vào trong túi áo.

Trong phòng trực, điện thoại của Mẫn Đình rung, em gái trả lời anh: Chị dâu thích ăn hoành thánh sao?

Mẫn Đình: Ừ.

Mẫn Hy: Đáng tiếc thật, hoành thánh bố gói đều bị em ăn hết rồi.

Mẫn Đình: Đừng có lan man nữa, gửi tên quán hoành thánh cho anh đi.

Mẫn Hy: Anh hỏi Phó Ngôn Châu ấy, bình thường đều là anh ấy đặt cho em.

Mẫn Đình không thể nào đi hỏi em rể được, hai người đối phó nhau từ lâu, cho dù anh có hỏi thì đối phương chưa chắc đã nói cho anh.

Anh vạch trần suy nghĩ của em gái:

Em chắc chắn không nói.

Mẫn Hy cười haha, sau đó nói tên ba quán.

Mẫn Hy: Anh, thái độ của anh đối với Phó Ngôn Châu tốt chút đi.

Mẫn Đình: Anh đích thân đưa bánh mì đến cho cậu ta, thái độ vẫn chưa tốt sao.

Mẫn Hy: ….. Chỗ bánh mì đó của anh nhìn là biết là ăn thừa.

Mẫn Đình không trả lời nữa.

Sau khi anh xử lý xong ba email cuối cùng Thời Miểu cũng liên lạc với anh: Xin lỗi, bữa cơm tối nay không ăn được rồi. Bệnh nhân bóc tách động mạch chủ kiểu a có nguy cơ bị vỡ bất cứ lúc nào, phải phẫu thuật ngay, trước 12 giờ chắc chắn tôi không ra khỏi phòng phẫu thuật được.

Anh về sớm đi, lần sau tôi mời anh ăn cơm. Chìa khóa phòng trực anh để ở chỗ y tá đứng là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!