Chương 50: Lao vào vòng tay Thời Ôn Lễ

Dịch: Anh Đào.

Khương Dương ăn đến hạt dẻ cười thứ mười hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Tối nay anh vẫn phải trực đêm sao?"

"Không trực, đợi Miểu Miểu phẫu thuật xong tôi sẽ về."

"Căn nhà đối diện nhà anh của Thời Miểu đã hết hạn, trả phòng rồi."

"Đúng vậy, trước đấy Miểu Miểu có nhắc qua với tôi."

Đến cả Hà Văn Khiêm cũng không nghe tiếp được cuộc trò chuyện cứng nhắc của hai người, chuyển chủ đề đến chỗ mình: "Kết thúc bồi dưỡng tôi nhớ được nghỉ một tuần, chủ nhiệm bọn cậu bỏ qua luôn sao?"

Thời Ôn Lễ uống ngụm nước, nói: "Được nghỉ năm ngày, tôi dồn lại tháng sau đám cưới Miểu Miểu nghỉ một thể."

"Tôi bảo mà.

"Hà Văn Khiêm quyết định làm người tốt làm cho đến cùng, kéo ghế của mình qua đặt ở lối đi bên cạnh chỗ Thời Miểu, để khi cặp anh vợ em rể này không biết nói gì sẽ kịp thời giải vây. Thời Ôn Lễ nhìn về phía Khương Dương đang không ngừng ăn hạt dẻ cười"rắc — rắc—": "Không phải hôm trước cậu làm ca 24 tiếng sao, hôm nay lại đến lượt cậu trực?"

"Anh, sao anh biết em —" Sau khi Khương Dương phản ứng lại, chuyển chủ đề, "Chuyện này sếp Thời cũng nói với anh sao?"

"Ừ, lúc nói chuyện phiếm có nói đến cậu."

"Ây da, vinh hạnh quá."

"Nói cậu ăn hết sung sấy khô của con bé."

"Haha.

"Khương Dương vô thức nhìn Mẫn Đình một cái, phát hiện Mẫn Đình cũng trùng hợp nhìn qua bên này."…..

"Mẫn Đình chỉ là vô thức lướt qua, trái cây sấy khô ăn hết có thể mua, điều anh ngạc nhiên là chuyện nhỏ nhặt như này Thời Miểu cũng nói với Thời ôn Lễ. Khương Dương lập tức chuyển chủ đề:"Hôm nay em không trực ca đêm, không phải em đang bận làm luận án sao. Bố em nói nếu như sau khi Thời Miểu hoàn thành học tiến sĩ mà em vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ sẽ không coi em là con trai nữa."

Thời Ôn Lễ cười: "Còn lâu Miểu Miểu mới tốt nghiệp tiến sĩ, năm nay con bé không thời gian làm đề tài."

"Đúng rồi anh, sếp Thời chúng ta có mấy có mấy bài được nằm trong danh mục trích dẫn khoa học SCI độc lập rồi?"

"Bây giờ có bảy bài rồi, có hai bài hơn 20 điểm."

Khương Dương: "….."

Bọn họ chỉ nói chuyện phiếm cuối cùng lại làm bản thân buồn bực.

Gần đây chủ đề được nói nhiều nhất ở trên bàn ăn nhà bọn họ chính là Thời Miểu, bởi vì mấy tháng gần đây ngày nào anh ta cũng xách đồ ăn vặt về, bố anh ta nói điểm tốt của Thời Miểu thì không học, chỉ học thói ăn vặt.

Năm nay Thời Miểu làm bác sĩ nội trú bận như vậy vẫn vẫn còn đăng một bài nghiên cứu đáng tin cậy với tư cách đồng tác giả thứ nhất, bảo anh ta nhìn lại bản thân mình.

Tâm thái của mẹ anh ta thoải mái hơn, nói học được cách ăn vặt là bước đầu tiên để làm nghiên cứu. Ngày nào đó có thể giống như Thời Miểu mang tủ lạnh đến bệnh viện vậy thì cách việc đăng bài luận trên tạp chí hàng đầu với tư cách độc lập không còn xa nữa.

Khương Dương nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Mẫn Đình nhìn mình, ăn hết sung sấy khô của người ta, anh ta định khen Thời Miểu vài câu để chuộc lỗi. Có điều lại nói với Thời Ôn Lễ:

"Não sếp Thời rốt cuộc dài như nào vậy, làm phẫu thuật giỏi thì thôi đi, nghiên cứu khoa học cũng đỉnh như vậy nữa. Em không được, nghiên cứu khoa học muốn lấy mạng em rồi."

Hà Văn Khiêm tiếp lời: "Đó là bởi vì con bé có hai bộ não, trong đầu có một cái, trên tay có một cái."

Khương Dương cười vì tức, anh ta chỉ khiêm tốn chút thôi mà: "Ý gì đây, cứ nói thẳng là tôi không có não luôn đi."

Toàn bộ quá trình Mẫn Đình đều im lặng, bởi vì không thể nào xen vào được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!