Chương 49: Thời Ôn Lễ, em rể cậu đến rồi

Dịch: Anh Đào.

Lần nữa tới quán mì này là một tháng rưỡi sau, nước mì bốc khói nghi ngút, hơi nước phủ lên kính thành một tầng mờ ảo, có điều lần này Thời Miểu đi cùng Khương Dương.

Từ lúc ngồi xuống đại thiếu gia đã bắt đầu rút giấy ra lau bàn, lau đi lau lại mấy lần, lau xong lại lấy tay xoa xoa xem trên mặt bàn có còn dầu hay không.

Thời Miểu gọi mì xong ngồi xuống, nhìn thấy đĩa đồ ăn kèm ở bàn bên cạnh mới nhớ ra mình chưa lấy.

Khương Dương thấy cô đứng dậy: "Làm gì thế?" 

"Lấy mấy món ăn kèm. Anh muốn ăn gì?"

"Củ cải khô.

"Thời Miểu lấy hai đĩa củ cải khô, Mẫn Đình không ở đây cô không lấy sợi đậu phụ khô trộn. Cô lấy đồ ăn kèm quay lại thấy Khương Dương kéo khóa áo khoác lên:"Tôi ra ngoài một lát, mì mang lên cô đừng có lấy trộm thịt bò trong bát của tôi, cũng đừng có gắp mì từ bát của cô sang bát của tôi để bù cho đủ."

"….."

Thời Miểu không để ý, hỏi: "Anh ra ngoài làm gì?"

"Không phải quán bên cạnh bán các loại hạt rang sao, tôi đi mua một ít."

"Ăn xong về rồi mua."

Khương Dương nhìn ra bên ngoài một mảng trắng xóa: "Lỡ như chúng ta ăn xong rồi quán người ta đóng cửa mất thì sao."

Nói rồi người đã đứng dậy sải bước lớn ra ngoài.

Thời Miểu gắp một miếng củ cải khô bỏ vào trong miệng, đũa đến bên miệng dừng một lát. Chả trách tối đó Mẫn Đình lại mua sơn trà ngào đường trước bữa ăn, hóa ra anh sợ bọn họ ăn xong quán bên cạnh sẽ đóng cửa.

Khương Dương mua một túi to xách về, năm sáu loại hạt khô, còn mua một ít kẹo sơn trà.

Đúng lúc mì mang lên, Thời Miểu để bát mì nhiều thịt bò cho anh ta.

Bởi vì Khương Dương ăn uống chậm rãi, luôn chú trọng việc ăn chậm nhai kỹ vậy nên lúc ăn cơm cùng nhau không bao giờ tranh được với những người khác trong khoa của bọn họ, đến cả cô cũng không tranh được. Cuối cùng những món ngon đều bị ăn gần hết, anh ta chỉ có thể ăn cơm để no bụng.

Thời Miểu ăn bát mì nóng hổi bất chợt lại nhớ đến Mẫn Đình.

Khương Dương ăn trước, để cho cô một phần thịt bò: "Cảm ơn vì xin nghỉ giúp tôi hai ngày, coi như hòa nhé."

Lúc cô giúp Khương Dương xin Cố Xương Thân nghỉ phép hai ngày, mới đầu Cố Xương Thân không phê duyệt, em kết hôn cậu ta xin nghỉ làm gì chứ.

"…..

"Đám cưới trùng hợp vào thứ bảy, xin nghỉ trước hai ngày quả thật có hơi nhiều. Thời Miểu chỉ đành nói Khương Dương muốn đến nhà cô dọn dẹp giúp, sau đó dán chữ hỷ. Cố Xương Thân im lặng một lúc, sau khi phê duyệt đơn nghỉ phép bực bội hất tay: Đừng có đứng lì đó như thần giữ cửa nữa."…..

"Ăn xong từ quán mì đi ra tuyết vẫn đang rơi. Thời Miểu kéo mũ áo lông đội lên đầu, hai tay đút trong túi áo, vừa nói chuyện với Khương Dương vừa đi về phía bệnh viện. Ra khỏi con hẻm, tòa nhà bệnh viện gần ngay trước mặt, trong đêm tối mấy chữ"Trung tâm khoa ngoại tim mạch

"to lớn vô cùng nổi bật. Trong làn tuyết rơi Khương Dương lấy điện thoại ra chụp ảnh tòa nhà,"Nhất định phải lưu lại kỉ niệm."

Sau đó quay lưng đối diện với tòa nhà, tự chụp một bức.

Hôm nay chủ nhiệm mổ chính một ca phẫu thuật cấy ghép, anh ta là bác sĩ phụ mổ thứ nhất, phẫu thuật gần tám tiếng.

Sau khi phẫu thuật xong, Thời Miểu thân là bác sĩ cấp trên của anh ta, mời anh ta đi ăn. Tối nay anh ta còn phải trực ca đêm, không ăn được bữa tiệc lớn nên đến quán mì ở trong con hẻm.

Thời Miểu thấy anh ta tự sướng, lấy điện thoại ra giúp anh ta chụp mấy bức.

Lần đầu tiên cô làm bác sĩ phụ mổ cho chủ nhiệm, người giúp cô chụp ảnh lưu lại kỷ niệm là Hà Văn Khiêm. Tối đó Hà Văn Khiêm cũng mời cô đi ăn ở quán mì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!