Dịch: Anh Đào.
Vừa rồi cô bị những cảm xúc bi thương lấn át, mãi cho đến khi Mẫn Đình bế cô đi đến gần phòng ngủ nhịp tim chậm chạp của Thời Miểu mới đập nhanh.
Cô ôm lấy cổ anh dựa vào anh, chóp mũi chạm vào má anh: "Em không buồn ngủ, ngủ từ trưa đến bây giờ.
"Chóp mũi của cô hơi lạnh, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông ấm áp. Mẫn Đình:"Ngoại trừ giấc mơ đó ra còn có chuyện gì em không vui nữa không? Nói hết cho anh nghe đi."
Thời Miểu im lặng trong giây lát rồi nói: "Rất nhiều, không thể nào nói hết trong một hai câu được."
"Anh đi tắm thay quần áo sạch sẽ, sau đó sẽ ra nghe em từ từ kể." Mẫn Đình lại nói tiếp, "Tối nay anh không có chuyện gì khác, không cần tăng ca, có thời gian nghe em nói."
Anh đặt người lên giường, để cô dựa vào đầu giường.
Mẫn Đình tháo đồng hồ nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, sinh nhật năm nay của cô trải qua cũng khá là náo nhiệt. Ở nhà ăn món cơm nhà cô thích ăn, Mẫn Hy làm bánh kem cho cô, anh mua quà gấp đôi cho cô.
Tuy nhiên so với sự náo nhiệt trong sinh nhật của Diệp Tang Dư thì có lẽ vẫn kém một chút.
Lát nữa còn phải nói chuyện với cô, Mẫn Đình tắm xong mặc quần áo ở nhà, lại bỏ áo choàng tắm về chỗ cũ. Anh cài cúc áo sơ mi mặc ở nhà rồi ra khỏi phòng tắm, đẩy cửa, trên giường không có người.
Anh tắt chế độ im lặng của điện thoại để ở đầu giường, đi vào phòng bếp tìm người.
Thời Miểu đang ăn đêm, một phần lá tía tô sắp bị cô ăn hết.
Mẫn Đình đi qua: "Không phải em nói không đói sao? Để đó không sao hết."
Thời Miểu quay đầu, nhìn vào mắt anh nói: "Rất đói, vừa rồi em khóc đến mơ hồ.
"Cô không bao giờ ghét bỏ đồ ăn, không đáng. Mẫn Đình theo thói quen kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, lúc định ngồi xuống động tác có hơi dừng lại. Cuối cùng anh không ngồi xuống, đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh cô. Thời Miểu đẩy đĩa sơn trà ngào đường đến trước mặt anh:"Trưa nay lúc về em ghé cửa hàng ở ven đường mua nửa cân, không quá chua nên em để lại cho anh một ít ăn thử."
Mẫn Đình nói: "Anh biết em đặc biệt để lại cho anh.
"Anh rất ít khi ăn vặt, ăn thử liên tiếp bốn quả. Lúc ăn không nhắc đến những chuyện không vui, Thời Miểu quay mặt lại, hai chân anh bắt chéo tự nhiên, dựa vào trong ghế đang nhìn cô. Trong miệng anh hơi động đậy, có lẽ vẫn còn một ít sơn trà ngào đường chưa nuốt xuống hết. Không giống như trước đây, mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau cô sẽ là người muốn tránh đi trước. Thời Miểu dựa gần vào dưới ánh mắt của anh, Mẫn Đình mỉm cười nói:"Vừa mới ăn xong.
"Không hôn môi, anh đặt cằm lên sống mũi của cô, rồi nhẹ nhàng áp vào má cô. Buông cô ra, anh đứng dậy quay về phòng ngủ. Thời Miểu ăn nốt mấy lá tía tô cuối cùng, tắt đèn phòng bếp. Vừa rồi cô khóc rất nhiều, mắt hơi sưng, đoán là trên mặt vẫn còn dấu vết của nước mắt, cô đi rửa mặt. Hai người gặp nhau ở cửa phòng tắm, Mẫn Đình đi ra, cô đi vào, trên mặt người đàn ông vẫn còn mấy giọt nước. Mẫn Đình đứng ở bên cửa không đi, vừa rồi rửa mặt anh đã xắn tay áo lên bây giờ vừa bỏ xuống vừa nói chuyện với cô:"Chú Trần nói hôm nay em lại cho chú nghỉ."
Thời Miểu giải thích: "Sáng nay em và bố đi ăn sáng, đạp xe qua đó nên không bảo chú đón."
"Bố về Thượng Hải rồi sao?"
"Có lẽ vậy.
"Vị trí này của Mẫn Đình vừa hay có thể nhìn thấy gương trong bồn rửa mặt, từ trong gương có thể nhìn ra vẻ mặt của cô rất bình thản. Dường như cô không quá quan tâm đến việc Thời Kiến Khâm có về hy không hay khi nào trở về. Thời Miểu lấy một chiếc khăn sạch làm ướt dưới nước ấm, định dùng để chườm mắt. Vốn dĩ thức cả đêm đã có quầng thâm mắt vừa rồi lại khóc nên mắt có hơi sưng. Mẫn Đình nhìn thấy cô vắt chiếc khăn đã khô một nửa đắp lên mắt, anh nói với cô:"Nước ấm không đủ nhiệt độ, anh đun nước nóng mấy cái khăn cho em dùng.
"Anh bảo cô lên giường nằm. Thời Miểu dựa vào đầu giường, hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Mấy cái khăn Mẫn Đình chuẩn bị cho cô đều nóng nhưng không quá bỏng, chườm lên mắt rất thoải mái. Thay bốn lần khăn, ngay cả bên thái dương cũng được chườm, khiến cô cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều."Bây giờ nói cho anh nghe đi.
"Mẫn Đình bỏ khăn đã không còn nóng trên mắt cô xuống. Anh cúi người lấy khăn, trước khi anh đứng thẳng dậy Thời Miểu thuận thế vòng tay ôm lấy cổ anh. Mẫn Đình chống tay vào thành đầu giường để duy trì tư thế đứng này. Cô ôm lấy cổ anh, hơi thở của hai người kề nhau, tưởng cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào. Thời Miểu lại nói:"Khó khăn lắm chúng ta mới được nghỉ gặp nhau, không nói những chuyện không vui nữa dù sao cũng không quan trọng.
"Bây giờ cô có nhà, có anh, còn có anh trai, mọi chuyện trong quá khứ bỗng chốc được buông bỏ. Trong tay Mẫn Đình vẫn còn khăn ướt, anh tiện tay vứt lên tủ đầu giường, rút một tay ra đỡ sau lưng cô, hứa với cô:"Sau này anh sẽ cố gắng không ra ngoài lâu như vậy nữa."
Đèn tường đầu giường vẫn sáng, vừa hay anh đứng ngược sáng, ánh sáng hắt lên làm rõ những đường nét rõ ràng và khuôn mặt sắc bén của anh, mang lại cho người khác cảm giác xa cách. Thời Miểu thích nhất là cảm nhiệt độ ấm áp từ má anh.
Vừa rồi ở phòng bếp cô muốn hôn, nói xong Mẫn Đình hôn thẳng xuống, môi rơi xuống mắt cô.
Ngay lập tức Thời Miểu nhắm mắt lại, hơi thở ngày một nóng bỏng lướt qua sống mũi cô, môi của cô bị anh ngậm lấy.
Vẫn chưa học được cách lấy hơi như thế nào, trong hơi thở của cô chỉ toàn là mùi hương lạnh lẽo của hormone trên cơ thể anh.
Người đàn ông tiến thêm một bước, khẽ tách răng môi cô ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!