Chương 46: Ôm lấy cô

Dịch: Anh Đào.

Chưa đến 8 giờ Thời Kiến Khâm đến cổng bệnh viện, ông gửi tin nhắn nói với con gái ra khỏi cổng là có thể nhìn thấy ông.

Vừa ấn gửi đi đằng sau có người gọi ông: "Bố!

"Giọng nói quen thuộc, ông ngẩng đầu nhìn qua, chiếc xe màu xám biển Thiên Tân từ từ dừng lại, con gái kế Sa Sa gọi ông từ trong cửa sổ. Bà cụ chuyển từ phòng ICU ra, con bé vội vàng từ Thượng Hải đến thăm. Thời Kiến Khâm cất điện thoại, đi về phía trước xe:"Ăn sáng chưa?"

Sa Sa: "Con ăn rồi. Bố, bố vẫn chưa ăn sao?

"Nhân cơ hội chào hỏi, cô ấy giơ tay chỉ vào trong xe, rồi làm động tác gọi điện thoại với bố dượng. Thời Kiến Khâm hiểu ý con gái kế là gì, con bé biết ông và Khang Lệ đang chiến tranh lạnh, bảo ông gọi điện thoại dỗ Khang Lệ. Ông gật đầu, trả lời:"Vẫn chưa ăn.

"Khang Lệ nắm chặt vô lăng vẫn luôn nhìn về phía kính chắn gió phía trước, mặt cũng không thèm ngoảnh lại, thấy con gái chào hỏi xong bà đạp chân ga. Vẫn chưa đến giờ vào thăm, cũng không vội đi vào nhưng cũng không muốn ở dừng lại lâu, bà thà đợi ở dưới khu nội trú cũng không muốn nhìn thấy ông, không muốn nói với ông dù chỉ là nửa chữ. Sa Sa vẫy tay với bên ngoài xe:"Tạm biệt bố."

Thời Kiến Khâm: "Tạm biệt."

Sáng hôm qua Khang Lệ vẫn có thể nói chuyện mấy câu với ông ở trong điện thoại, chiều qua sau khi ông gặp Triệu Mạch Nhân sáng nay bà hoàn toàn không để ý đến ông nữa.

Chiếc xe màu bạc lái vào trong bệnh viện, ông lại đứng ở bên đường.

Sa Sa bảo ông dỗ Khang Lệ, nhưng đây không phải vấn đề có thể giải quyết bằng việc dỗ dành. Lần này liên quan đến tiền, không phải mâu thuẫn nhỏ giữa vợ chồng.

Điện thoại rung, Thời Kiến Khâm mở ra.

Sa Sa: Bố, trưa nay con và mẹ sẽ đi thăm ông ngoại sau mới về Thượng Hải, bố có đi cùng không ạ?

Sa Sa: Hai người đừng chiến tranh lạnh nữa, giận dữ tổn hại sức khỏe, bà ngoại chính là ví dụ sống đó.

Ông đi thăm bố vợ lúc đầu năm, mẹ vợ đến Bắc Thành phẫu thuật, bố vợ ở nhà một mình lo lắng không yên tâm sức khỏe cũng không bằng lúc trước.

Thời Kiến Khâm: Đi cùng hai mẹ con con qua đó.

Sa Sa: Vậy bố trả vé đi, chiều nay chúng ta rời khỏi Tân Thành.

Sa Sa: Không cần mua vé nữa, con mua luôn cả vé cho bố và mẹ rồi.

Thời Kiến Khâm: Chiều nay mẹ con cũng về Thượng Hải sao?

Sa Sa: Vâng, sáng mai mẹ có vụ án phải ra tòa, đợi xử xong lại qua với bà ngoại.

Thời Kiến Khâm thoát ra, hủy vé về từ Bắc Thành.

"Bố.

"Thời Miểu giao ca xong đi ra. Thời Kiến Khâm cười, chỉ xe đạp công cộng bên cạnh nói:"Hôm nay bố cùng con đạp xe đạp đến đó."

Thời Miểu: "Gần một năm con không đạp xe rồi."

Lúc nói chuyện bố đã quét xong một chiếc xe đạp cho cô.

Trước khi cô làm bác sĩ nội trú, sau khi tan làm sẽ cùng anh trai đạp xe về nhà, nói chuyện cả quãng đường về nhà. Có lúc không muốn nấu cơm hai anh em sẽ tìm một quán ăn nhỏ ăn xong rồi mới về nhà.

Từ khi anh trai đi bồi dưỡng, có một mình nên cô đã mất động lực đạp xe đạp.

Thời Miểu đẩy chiếc xe trong tay bố, bố lại quét cho mình một chiếc.

Cô trèo lên xe, chân chống xuống đất, đặt túi cho ngay ngắn. Bố che mất những tia nắng sớm, bóng hai chiếc xe đạp chồng lên nhau, cô cũng nằm trong bóng dáng cao lớn của bố, giống như lúc còn nhỏ.

"Bố, bố muốn ăn gì ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!