Dịch: Anh Đào.
Cuộc họp video của Mẫn Đình 10 giờ mới kết thúc, Thời Miểu bê đĩa hoa quả sấy khô đi qua cửa phòng làm việc của anh, cửa hé mở. Lúc cô nhìn vào trong trùng hợp Mẫn Đình cũng ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Cô dừng chân: "Anh bận xong rồi sao?"
Nói rồi cô bỏ quả sung sấy khô vào miệng.
"Bận xong tương đối rồi, còn mấy email nữa cần xử lý." Mẫn Đình nhìn ra cô chán, bảo cô đi vào, "Không ảnh hưởng đến anh.
"Thời Miểu do dự một lúc, vẫn nhấc chân đi vào, không ngồi bàn sách đối diện anh mà ngồi ở ghế sô pha bên cạnh cửa sổ. Chiếc sô pha rộng lớn ở trong phòng làm việc của anh nhìn là biết dùng để trang trí, có lẽ cô là người đầu tiên ngồi lên. Phong cách phòng làm việc của anh tương đối giống với phòng của cô, không gian có hơi nhỏ."Ngày mai anh đến Giang Thành công tác, đại khái khoảng năm sáu ngày."
Thời Miểu thu hồi ánh mắt đang đánh giá cách trang trí trong phòng làm việc của anh, nhìn anh: "Bên Giang Thành có dự án sao?
"Mẫn Đình gật đầu, đang dặn thư ký sắp xếp lịch trình. Còn về dự án gì Thời Miểu không hỏi, cô không hiểu lĩnh vực công nghệ. Tối nay cô quay lại bệnh viện, hai người lại quay trở lại trạng thái bận rộn. Ăn gần hết đĩa hoa quả sấy khô Mẫn Đình cũng gập laptop lại. Anh nói:"Ảnh đều khá đẹp, không cần sửa cái nào hết.
"Ba ngày, cuối cùng cũng chọn xong ảnh. Không đến phòng ngủ lấy máy tính bảng, anh tải lại một file mới từ email. Thời Miểu chỉ gật đầu trả lời, im lặng ăn nốt chỗ hoa quả sấy khô. Nói đến việc chọn ảnh không tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện tối qua của hai người. Từ lúc ngồi lên giường anh vô cùng dịu dàng, cô cũng cảm nhận được từ đầu đến cuối anh đang kiềm chế chính mình. Trong thời gian đó anh vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi cô:"Chân vẫn còn đau sao?"
…..
Mẫn Đình xử lý xong tất cả email, cũng cầm điện thoại đến bên cửa sổ.
Không ngồi xuống cạnh Thời Miểu, anh ngồi xuống đối diện cô.
Thời Miểu nhìn anh một cái, đây là cố ý giữ khoảng cách, sợ chiều nay không thể nào ra ngoài hẹn hò như thường.
Mẫn Đình xem tin nhắn trong nhóm, từ tối qua đến bây giờ anh không nhấn xem tin nhắn của bất cứ nhóm nào.
Trong nhóm Phó Ngôn Châu gửi một tấm ảnh hạt dẻ vừa mới được hâm nóng lại, hỏi bọn họ ai ăn để anh ta bảo tài xế đưa đến cho bọn họ.
Không cần đoán cũng biết chính là nửa túi hạt dẻ hôm qua anh bảo Mẫn Hy gói mang về.
Có người @Phó Ngôn Châu, nói đùa:[Mang qua cho Diệp Tây Tồn, hôm đám cưới Mẫn Đình chắc chắn cậu đi đón dâu, cậu lấy túi hạt dẻ này đi cửa sau đi, hôm đó bảo Diệp Tây Tồn nhân nhượng cho cậu.]
Phó Ngôn Châu phụ họa theo:[
Cái này được đấy, tôi không nghĩ ra.]
Mẫn Đình gửi tin nhắn riêng cho anh ta: Cậu thật sự xem Diệp Tây Tồn là anh trai Thời Miểu đấy à?
Ánh mắt Phó Ngôn Châu nghi ngờ nhìn câu này suy nghĩ một lúc, phân tích từng chữ, rốt cuộc ông anh vợ này của anh biết hay là không biết chuyện đây?
Chỉ đọc mấy lời trên mặt chữ, cảm giác Mẫn Đình hình như biết gì đó, anh ta không dám tùy tiện thăm dò, nói nhiều sai nhiều. Hơn nữa Mẫn Đình quá nhạy bén, anh ta không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp như Diệp Tây Tồn được.
Phó Ngôn Châu:
Anh không muốn gọi Diệp Tây Tồn là anh là chuyện của anh, không thể nào thay đổi được sự thật Diệp Tây Tồn là anh trai khác cha khác mẹ của Thời Miểu.
Mẫn Đình: Quan hệ của Thời Miểu với bên đó bình thường.
Phó Ngôn Châu không trả lời tin nhắn riêng nữa, tiếp tục nói chuyện trong nhóm.
Mẫn Đình: Có thời gian đi tắm nắng với Mẫn Hy nhiều vào.
Mẫn Đình lại nhớ ra: Tiểu Tiểu Thời hai đứa dùng xong chưa?
Phó Ngôn Châu căn bản không định trả lại người máy cho anh: Chưa dùng xong, kế hoạch dự án của Hy Hy vẫn chưa hoàn thiện.
Mẫn Đình thoát ra khỏi wechat, người ngồi đối diện đã ăn xong hoa quả sấy khô, đang rút một cuốn sách ở giá sách của anh ra đọc. Sách ở trên giá sách của anh một phần là do anh lưu giữ, một phần còn lại là do Mẫn Hy mua lấp đầy giá sách giúp anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!