Dịch: Anh Đào.
Lúc ăn cơm trưa Mẫn Hy gửi tin nhắn cho anh trai: Muốn ăn hạt dẻ rang đường, mang đến công ty em (cười nhe răng) (vui vẻ) (xoay vòng)
Mẫn Đình đang định nghỉ trưa, đồng hồ còn chưa cởi xong tin nhắn của em gái đến.
Mỗi lần muốn ăn gì, biểu cảm đính kèm đằng sau của con bé còn phong phú hơn nhiều lúc Thời Miểu nói chuyện với Thời Ôn Lễ.
Mẫn Đình: Khoảng 2 giờ anh mang đến cho em.
Anh đeo lại đồng hồ lên cổ tay, lúc cài chốt nhìn mặt đồng hồ một cái. Tối qua giấy bị vo tròn ném lên trên này, trên mặt đồng hồ dính một ít.
Trước khi đi anh dặn thư ký chiều nay không quay lại công ty nữa, có chuyện gì gửi email cho anh.
Sếp cố ý nhấn mạnh gửi email báo cáo, điều đó nhắc nhở bọn họ đừng gọi điện thoại làm phiền cho dù chuyện có quan trọng như nào.
Mẫn Đình cầm áo vest rời đi, vào trong thang máy nhớ ra em gái bảo anh mang đến công ty.
Mẫn Đình: Hôm nay em vẫn đi làm à?
Mẫn Hy: Bụng không đau nữa, không có chỗ nào không thoải mái, ở nhà chán không bằng đến công ty.
Mẫn Đình: Đừng để mệt quá.
Mẫn Hy: Có hạt dẻ rang đường ăn sẽ không mệt nữa (cười nhe răng) (cười nhe răng)
Mẫn Đình: Nói trước, ăn hạt dẻ thì ăn đàng hoàng, đừng có hỏi này hỏi kia.
Mẫn Hy lấy cớ bận không thèm để ý anh trai nữa.
Tài xế biết Mẫn Hy thích ăn hạt dẻ rang đường nhà nào nhất, từ công ty đi ra chiếc Bentley rẽ phải hòa vào dòng đường.
Mẫn Đình dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm qua ngủ không ngon.
Mỗi lần Thời Miểu ngủ bên cạnh anh đều ngủ không ngon.
Cô không ở nhà anh ngủ cũng bình thường.
Quán hạt dẻ rang đường đó nằm ở trong hẻm, tài xế tìm xong chỗ đỗ xe nhìn ghế sau từ kính chiếu hậu. Sếp đã ngủ, anh ta quay mặt gọi người dậy: "Sếp Mẫn, đến rồi ạ.
"Nếu như mua đồ cho Mẫn Hy ăn sếp có ngủ cũng phải gọi dậy, những cái khác anh ta sẽ cân nhắc rồi quyết định. Mẫn Đình không ngủ, vừa rồi đang nghĩ một chuyện không chú ý xe đã dừng. Anh mặc áo vest xuống xe, hôm nay nắng dịu nhẹ, xua tan cái lạnh do đợt không khí lạnh trước đó mang lại. Năm nào anh cũng mua hạt dẻ ở quán này, ông chủ nhớ anh."Lại đến mua hạt dẻ cho em gái sao.
"Lúc này không cần xếp hàng, ông chủ nhiệt tình chào hỏi. Mẫn Đình cười gật đầu:"Vâng, vẫn như cũ ạ."
"Ô kê.
"Ông chủ bán hạt dẻ và kẹo hồ lô ở trong con hẻm này hơn hai mươi năm, nhìn hai anh em này lớn, bản thân ông cũng từ chàng trai ba mươi tuổi bước vào tuổi già. Mẫn Đình mua xong hạt dẻ bảo tài xế lái xe đến quán cà phê ngoài trời gần công ty của Mẫn Hy, sau khi đến gửi định vị cho em gái. Mẫn Hy vui mừng: Anh có thời gian uống trà chiều cùng em sao? Mẫn Đình: Ừ, tắm nắng cùng em. Bình thường em tắm nắng không? Mẫn Hy:"…..
"Mẫn Hy: Cũng có. Mẫn Đình nhìn chữ"cũng
"đó của cô, một từ không có sức thuyết phục nào. Anh không vạch trần: Mau qua đây đi. Công ty của Mẫn Hy cách quán cà phê không xa, lái xe năm sáu phút. Mẫn Đình gọi cà phê xong cô cũng đến. Trước cửa quán cà phê có cây bạch quả hơn trăm tuổi, vào mùa này cả cây nhuộm màu vàng óng, mặt đất cũng rơi một tầng lá bạch quả. Mẫn Đình chọn một bàn ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào, anh gọi cho mình một cốc espresso, gọi cho em gái một cốc sữa hạnh nhân."Đợi em dỡ hàng xong nhất định em phải uống thêm mấy cốc cà phê, thèm c h ế t mất."
Mẫn Đình nhìn em gái, sau khi suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra dỡ hàng là sinh em bé.
"Anh, chiều nay anh không bận sao?"
"Ngày mai lại làm việc, 5 giờ anh đi đón Thời Miểu."
"Tối nay hẹn hò sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!