Chương 40: Vùi mặt vào lòng anh

Dịch: Anh Đào.

Sau khi Mẫn Đình đăng vòng bạn bè xong không xem điện thoại nữa, bây giờ Thời Miểu đang ngủ ở trong lòng anh lại càng không tiện.

Số lượt thích và bình luận đã quá một nghìn.

Diệp Tây Tồn vẫn đang ở Hải Thành, chiều nay là buổi hội nghị cuối cùng của hội nghị internet. Anh ấy là khách mời phỏng vấn, vẫn luôn ở trên sân khấu mãi đến tiệc tối mới xem điện thoại.

Anh ấy biết chiều nay Thời Miểu có bài diễn thuyết và cũng đoán rằng Mẫn Đình quay về Bắc Thành trước là để đến hội trường diễn thuyết.

Lướt đến bức ảnh cô đạt giải thưởng trong vòng bạn bè của Mẫn Đình, anh ấy nhấn thích một cái.

Do dự mấy giây, không gửi tin nhắn riêng chúc mừng cô nữa.

Lúc học đại học, bất kể tham gia cuộc thi nào, có kết quả cô đều báo kết quả cho anh ấy đầu tiên.

Sau khi đi làm cô không nói nữa nhưng anh vẫn sẽ chủ động hỏi.

Sau khi quyết định kết hôn với Thiệu Tư Văn, anh ấy rất ít khi hỏi nữa. Nửa năm đầu năm nay, sáu tháng bọn họ không liên lạc với nhau một lần nào.

"Lễ ký kết ngày mai, cậu có đi không?

"Phó Ngôn Châu bên cạnh hỏi. Diệp Tây Tồn đang xem ảnh, nhất thời không phản ứng lại được là đang hỏi anh ấy."Đang xem gì đấy, tâm trí chẳng ở đây."

Đại khái khoảng hai phút sau Diệp Tây Tồn giật mình nhận ra Phó Ngôn Châu đang nói chuyện với anh ấy.

Màn hình điện thoại phóng to ảnh của Thời Miểu, vừa rồi anh ấy xem bức ảnh thất thần.

Khi trong lòng cất giấu bí mật mà lại lo sợ bị người khác phát hiện, thường vô thức che giấu, gần như là bản năng anh ấy tắt màn hình điện thoại.

Ngay khoảnh khắc màn hình tối lại, anh ấy nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn đến nhường nào.

Nhưng đã muộn.

Trong mắt người ngoài Thời Miểu là em gái anh, em gái đạt giải lúc anh nhấn thích sau đó phóng to lên xem không có gì bất thường. Cho dù bị bắt gặp thất thần anh cũng có thể nói con đường này cô đi không dễ dàng gì.

Nhưng hành động trong lúc bối rối của anh rõ ràng đã để lộ cảm xúc sâu trong lòng mình.

Đều là những người nhạy bén, Phó Ngôn Châu cười nói: "Làm chuyện gì có lỗi à, xem cậu hoảng kìa.

"Mặc dù lúc nãy Diệp Tây Tồn mất tập trung không nói chuyện, nhưng anh ta không nhìn vào màn hình điện thoại của Diệp Tây Tồn. Anh ta có thể liếc nhìn điện thoại của Mẫn Đình, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhìn vào điện thoại của người khác, đây là phép lịch sự cơ bản. Diệp Tây Tồn nhìn Phó Ngôn Châu mấy giây, đột nhiên không chắc liệu đối phương chỉ đang nói đùa hay có ý gì khác."Cậu nhìn thấy rồi sao?

"Nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại của anh rồi? Phó Ngôn Châu không trả lời thẳng mà nói đùa:"Cậu thật sự làm chuyện gì có lỗi à?"

Diệp Tây Tồn im lặng, đang suy nghĩ xem nên nói như nào, dù sao thì Phó Ngôn Châu và Mẫn Đình không phải quan hệ bạn bè bình thường.

"Cứ coi như cậu không nhìn thấy đi, tôi đơn phương, trước khi bọn họ kết hôn tôi đã cố gắng hết sức coi cô ấy là em gái, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của bọn họ. Ngoại trừ tôi ra, cậu là người duy nhất biết."

Phó Ngôn Châu: "…..

"Anh ta cầm ly rượu vang đỏ ở trên bàn lên, nhấp liên tiếp hai ngụm. Cố gắng hết sức coi là em gái, ngoại trừ Thời Miểu ra còn có ai. Sau khi Phó Ngôn Châu nhấp ngụm thứ ba, nói:"Tôi không nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu là gì."

Diệp Tây Tồn: "….."

Anh tự cười tự giễu một tiếng, cầm cốc rượu của mình chạm vào cốc của Phó Ngôn Châu, không nói gì, một hơi uống cạn.

Phó Ngôn Châu cũng uống cạn ly rượu, vô tình trở thành người duy nhất biết chuyện.

Vừa mới đặt ly rượu xuống điện thoại có tin nhắn đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!