Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu nhìn thời gian nói với Diệp Tây Tồn: Một tiếng sau em đến.
Cô phải đi rửa xe trước, rửa xe rồi trả lại.
Xếp hàng rửa xe nên đến muộn gần nửa tiếng so với dự kiến.
Lúc còn học đại học cô đến công ty của Diệp Tây Tồn hai lần, không xa lạ gì với cách bài trí tầng một của tòa nhà.
Diệp Tây Tồn đã dặn trước nên cô đến văn phòng làm việc của anh mà không có bất cứ cản trở nào.
Vẫn giống như trước đó, anh mặc áo sơ mi màu trắng, khuy măng sét ở cổ tay áo làm bằng đá quý màu đen, trưởng thành lịch lãm.
"Anh."
Diệp Tây Tồn rót nước cho cô, giọng ôn hòa nhưng cũng tùy ý: "Tắc đường sao?"
"Cũng bình thường, không tắc. Rửa xe tốn chút thời gian."
Diệp Tây Tồn rót một cốc nước ấm bưng qua, "Bao lâu không nghỉ ngơi rồi? Thời gian dài rồi không gặp em.
"Quả thực rất lâu, hơn nửa năm. Ngón tay Thời Miểu nhẹ nắm lấy chìa khóa xe, trả lời:"Em làm bác sĩ nội trú rồi."
"Anh biết, nghe dì Triệu nói.
"Những năm nay anh vẫn luôn gọi là dì Triệu, không sửa. Diệp Tây Tồn đẩy chiếc cốc đến trước mặt cô, đôi chân dài quay vòng lại bàn làm việc ngồi xuống,"Bác sĩ nội trú không phải thứ bảy nghỉ sao?
"Anh không phải bác sĩ đương nhiên không rõ một số quy định không thành văn của bệnh viện. Thời Miểu:"Về lý một tuần sáu ngày ở bệnh viện, có một ngày có thể nghỉ về nhà, có điều còn phải xem tình hình.
Nếu như quá bận thì một ngày nghỉ cũng không có."
Đang nói Diệp Tây Tồn có điện thoại gọi đến, là số điện thoại của em gái mình, anh cầm điện thoại nhấn nghe: "Alo, Tang Dư, bọn em đến rồi? Ừ, Thời Miểu cũng đến rồi, vừa đến.
"Thời Miểu cầm cốc lặng lẽ uống nước, Diệp Tang Dư là em gái ruột của anh, cùng một bố mẹ. Nghe lời anh nói thì Diệp Tang Dư biết cô đến đây. Kết thúc cuộc gọi Diệp Tây Tồn nói với cô:"Tang Dư và Thiệu Tư Văn chơi tennis ở gần đây, tiện đường qua luôn.
Em vẫn chưa gặp Thiệu Tư Văn, lát nữa giới thiệu bọn em quen nhau."
Thời Miểu gật đầu: "Vâng.
"Thiệu Tư Văn là bạn gái anh, hai người ở bên nhau gần nửa năm. Nghe mẹ nói tình cảm của anh và bạn gái ổn định, hai bên đã gặp mặt phụ huynh, thời gian kết hôn định tháng sáu sang năm. Bây giờ là tháng năm, một năm sau bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ. Dừng dòng suy nghĩ, Thời Miểu đặt chìa khóa xe trong tay lên giữa bàn làm việc,"Xe em không dùng đến nữa."
Diệp Tây Tồn nhìn chìa khóa xe, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô: "Em qua đây là để trả xe?"
Thời Miểu không trả lời trực tiếp: "Để ở chỗ em cũng mãi chẳng hoạt động, chi bằng sử dụng nó cho tốt. Vốn dĩ xe đứng tên công ty của anh, có thể làm xe công vụ."
"Nửa năm nay không dùng đến là bởi vì ngày nào em cũng ở bệnh viện, kết thúc đợt làm bác sĩ nội trú sao không dùng đến."
Diệp Tây Tồn đẩy lại chìa khóa xe về bên cô, bảo cô cất chìa khóa xe đi, "Mãi em vẫn chưa lấy được số xe, tiền mua xe cũng chuyển cho anh, dùng còn có gì không yên tâm chứ?"
"Thời Miểu, anh là anh em, sao càng ngày em càng khách sáo với anh.
"Là lý do của chính cô. Thời Miểu lại đẩy chìa khóa lại:"Không phải em làm bác sĩ nội trú không dùng đến, Mẫn Đình có xe, vậy nên không dùng đến.
"Bây giờ cô kết hôn rồi, cuối cùng cũng có lý do thích hợp để trả lại biển số xe, sẽ không làm tổn hại đến hòa khí. Diệp Tây Tồn suýt nữa tưởng mình nghe nhầm:"Mẫn Đình?"
Thời Miểu: "Ừm, bọn em ở bên nhau rồi, đầu tháng này mới đăng ký kết hôn."
"Cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!