Dịch: Anh Đào.
Xe của Mẫn Đình vừa lái ra khỏi bệnh viện thì Thương Uẩn gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến đánh bài.
Vốn dĩ không muốn đánh bài, nghĩ về nhà cũng không ngủ được vậy là anh dặn tài xế qua đó.
Tất cả mọi người đều biết tối nay anh từ Hải Thành về. Tối nay Phó Ngôn Châu không nhìn thấy anh đâu, gõ cửa phòng anh tìm anh bàn chuyện phát hiện đã trả phòng vậy là vào thẳng nhóm tìm người.
Đến hội sở, phòng bao bọn họ thường xuyên tụ tập hiếm khi không có khói thuốc.
Thương Uẩn ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút.
Không cần đoán cũng biết là ai ở đây, có điều lúc này người vẫn chưa ngồi ở trước bàn đánh bài.
Bàn đánh bài trống hai chỗ, Thương Uẩn bảo anh cứ ngồi tùy ý.
Mấy người đang uống rượu chơi game ở bên kia sô pha thấy anh đến lần lượt trêu anh có phải là bị Phó Ngôn Châu chọc tức quay về không.
Thương Uẩn cũng tò mò: "Không phải nói ngày mai về sao?"
Mẫn Đình ngồi xuống bên cạnh, nói: "Sợ Thời Miểu căng thẳng, về trước thăm cô ấy.
"Lý do quan trọng nhất mà Thương Uẩn không bao giờ trêu anh, sự quan tâm của anh đối với Thời Miểu từ trước đến giờ không bao giờ che giấu, thừa nhận một cách thẳng thắn. Anh ta ném tấm thẻ ra vào hội trường trước mặt Mẫn Đình, tấm thẻ rơi xuống mép bàn, dây đeo màu xanh buông thõng xuống mép bàn. Thương Uẩn nói:"Dây đeo của bác sĩ bọn họ là màu đỏ.
"Vì để tiện phân khu từ cái nhìn đầu tiên, ban tổ chức đã sử dụng thẻ đeo với những màu sắc khác nhau. Mẫn Đình cuộn dây đeo của tấm thẻ thành từng vòng, sau khi cuộn xong để thẻ ra vào và điện thoại cùng một chỗ. Thương Uẩn lại nói:"Chiều ngày mai có hơn mười hội thảo chuyên đề, nếu như cậu hứng thú với cái nào có thể chọn hai cái để nghe."
Lúc này bên cạnh có người đi đến, xen vào: "Cậu ta có thể nghe hiểu à?
"Chu Túc Tấn vừa ra bên ngoài phòng bao nghe điện thoại, đi vào nghe thấy hai bọn họ đang nói chuyện hội nghị khoa ngoại tim mạch và lồng ngực. Mẫn Đình nghiêng mặt, nhìn người đi đến:"Sao lại nghe không hiểu? Bây giờ tôi có thể vẽ sơ đồ giải phẫu tim và giải thích rõ ràng về tuần hoàn máu, cậu nói xem tôi có thể nghe hiểu không?"
Chu Túc Tấn kéo ghế trống bên cạnh ngồi xuống, bán tin bán nghi: "Cậu có thể vẽ được à?"
Mẫn Đình: "Hỏi Lâu Duy Tích, anh ta biết."
Người đã đến đủ, Thương Uẩn bắt đầu xào bài: "Hai người các cậu chắc nửa năm chưa gặp nhau ở trên bàn bài rồi nhỉ.
"Những lần đánh bài trước, mười lần thì có đến năm lần hai người bọn họ có thể gặp nhau ở trên bàn đánh bài, bởi vì đều là những người theo chủ nghĩa không yêu đương, không muốn kết hôn. Không yêu đương vậy thì ngoại trừ công việc ra đa số thời gian đều ở hội sở. Chu Túc Tấn miệng thì nói không kết hôn nhưng bây giờ lại là"nô lệ của con gái
". Mỗi lần cậu ta đến hội sở đều không cho phép người khác hút thuốc, nói về nhà đến phòng con gái nhìn con gái trên người không thể có mùi thuốc lá. Tối nay là lần đầu tiên anh ta đến hội sở, vẫn ở nhà dỗ con gái ngủ mới đến. Thương Uẩn nghĩ sau này Mẫn Đình làm bố có khi còn hơn thế. Dù sao thì tính cách của Mẫn Đình và Chu Túc Tấn ở một số phương diện nào đó rất giống nhau, có một số sở thích tương đồng, hai người còn có cùng một kiểu đồng hồ. Trong nước có tổng cộng ba cái, hai người bọn họ là chủ sở hữu hai trong số đó."Mấy người các cậu ai hiểu rõ bút máy, giới thiệu cho tôi mấy kiểu dễ dùng.
"Mẫn Đình nhấn mạnh, dễ dùng. Chu Túc Tấn nhìn anh một cái:"Mẫn Hy lại muốn luyện chữ à?"
Mẫn Đình: "Mua cho Thời Miểu dùng."
Anh không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình sau khi nghe Diệp Hoài Chi nói những lời đó, tưởng là Thời Miểu thích dòng bút máy đó vậy nên anh mới tặng cho cô một cái cùng dòng. Hóa ra cô mua tặng người ta nhưng đối phương lại không xem trọng, cô không nỡ vứt đi vậy là để mình dùng.
Khi đó anh đã xác nhận lại với Diệp Hoài Chi, trước khi Diệp Thước ném quà có biết đó là do chị mình tặng không.
Diệp Hoài Chi nói biết, thiệp chúc mừng Thời Miểu tự tay viết ở trong hộp, lúc vứt đi thiệp chúc mừng cũng ở trong đó.
Có lẽ Diệp Thước quên lấy ra, có lẽ cảm giác cũng chỉ là một lời chúc mừng mà thôi, không coi trọng.
Lấy lại từ chỗ quản gia, lời chúc vẫn còn ở bên trong. Giây phút đó tâm trạng Thời Miểu như thế nào không ai biết được, đến cả anh cũng không hoàn toàn đoán được.
Không nói đến bút máy năm sáu nghìn, đồ mấy trăm Mẫn Hy tặng anh, thậm chí mấy món đồ nhỏ mấy chục Mẫn Hy tặng anh đều giữ lại hết.
Chỉ có thể nói Diệp Hoài Chi quá chiều con, khiến cho con cái không có bất cứ khái niệm nào về tiền bạc.
Nếu như không phải chuyện này, có lẽ anh còn định hỏi Thời Miểu xem có muốn để Diệp Thước làm phù rể không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!