Chương 36: Anh em có ấn tượng gì với tôi?

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu đang ở trong phòng bệnh, bữa tối còn chưa kịp ăn.

Điện thoại rung, cô nhìn là tin nhắn cá nhân, lại đút vào trong túi áo blouse.

Bà cụ ở giường 30 khó chịu cả ngày, không ăn cơm, y tá thấy bà lén lau nước mắt hai lần.

Cả ngày bà cụ tìm Khương Dương sáu lần, nói không ổn, khó chịu.

Khương Dương tìm người nhà bệnh nhân nói chuyện, con gái nhỏ nói thẳng không có cách giải quyết.

Anh ta thường xuyên gặp những người già tính tình bướng bỉnh không nghe lời dặn của bác sĩ, người nhà không phối hợp như này không phải hiếm nhưng thật sự cũng không nhiều.

Con gái nhỏ: Chị tôi hôm nay ra tòa, anh rể tôi có phẫu thuật, cậu nói xem tôi có thể làm gì chứ?

Khương Dương cũng im lặng.

Con gái nhỏ: Ca phẫu thuật ngày mai chị tôi có thể về kịp, anh rể tôi không đến được. Anh ấy là bác sĩ, trùng hợp ngày mai có ca phẫu thuật, mẹ tôi nghe tin bà phẫu thuật nhưng anh rể không đến đột nhiên chạnh lòng.

Bà cụ sống ở nhà con gái lớn mười mấy năm, chăm con cho con gái, chăm lo ba bữa cơm cho cả nhà, bà tưởng mình đã tận tâm tận lực với gia đình họ. Bây giờ bà già rồi, lên bàn phẫu thuật con rể lớn lại không muốn đến, ngày nào cũng lấy cớ bận phẫu thuật.

Sau khi chạnh lòng bà vô cùng buồn bã, cảm giác như bị những người thân thiết nhất bỏ rơi.

Khương Dương an ủi nửa ngày nhưng không có chút tác dụng nào, vừa rồi bà cụ lại ấn chuông tìm anh ta.

Thời Miểu đang ăn cơm, nghe bà cụ giường 30 lại không thoải mái cô buông đũa xuống cùng Khương Dương đi đến phòng bệnh.

Ca phẫu thuật cả bà cụ sắp xếp vào ngày mai, Cố Xương Thân mổ chính.

Thời Miểu nghĩ cách khuyên bảo: "Nếu như, cháu nói nếu như ngày mai chủ nhiệm Cố không thể nào phẫu thuật, phải đổi bác sĩ mổ chính, bên bà có chịu không?"

Bà cụ đột nhiên thoát khỏi trạng thái buồn bã: "Vậy không thể được! Bà đến bệnh viện của các cháu chính là tìm chủ nhiệm Cố, đăng ký số của ông ấy, đã nói là ông ấy mổ, ông ấy mổ bà mới yên tâm, nếu không bà đi xa xôi như vậy làm gì chứ."

Thời Miểu không rõ con rể nhà bà cụ là bác sĩ khoa nào, đây là chuyện riêng nhà người ta, cô không hỏi nhiều: "Hôm bà phẫu thuật, nếu như con rể bà hủy bỏ ca phẫu thuật sắp xếp trước đó vội vàng đến đây, vậy bà nói bệnh nhân của chú ấy có thể nào đồng ý không?"

Bà cụ há miệng, đột nhiên thở dài: "Cô gái này, cháu lợi hại đó."

Khương Dương: "Bà à, bây giờ bà thoải mái hơn chưa?"

Bà cụ lại thở dài: "Thoải mái hơn rồi, hai đứa vẫn chưa ăn đúng không, mau đi ăn cơm đi."

Khương Dương: "Không sao ạ, bà thoải mái là tốt rồi, có chuyện gì bà cứ gọi cháu."

Cuối cùng bà cụ cũng có tâm trạng hỏi: "Hôm nay cháu vẫn trực đêm sao?" Bởi vì con rể cũng là bác sĩ khoa ngoại tim mạch, ít nhiều bà cũng biết bác sĩ sẽ không trực đêm liên tiếp.

Khương Dương dỗ bà cụ vui: "Đây không phải là cháu lo lắng cho bà sao."

Bà cụ cười, cũng biết Khương Dương đang an ủi bà: "Đợi bà ra viện rồi bà sẽ tặng cờ thi đua cho hai đứa."

Ra khỏi phòng bệnh, Thời Miểu lập tức móc điện thoại trong túi ra trả lời Mẫn Đình. Đây là tin nhắn hỏi thăm cuộc sống thường ngày đầu tiên giữa hai người.

Cô vừa đi vừa gõ chữ, đi rất chậm.

Thời Miểu: Vừa mới bận xong, vẫn chưa ăn.

Thời Miểu: Bây giờ anh đang bận sao?

Mẫn Đình: Không tính là bận, ăn cơm nói chuyện, tối nay bên này sẽ có tiệc tối chào đón.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!