Dịch: Anh Đào.
Chụp xong ảnh với váy cưới màu trắng, người thở phào nhẹ nhõm lại là nhiếp ảnh gia, gánh nặng tâm lý của anh ta còn lớn hơn cả hai người bọn họ.
Anh ta làm động tác OK với hai người, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.
Mẫn Đình nói với người trong lòng: "Chụp thêm bộ cảnh đêm đi.
"Nói xong anh mới chậm rãi buông cô ra. Thời Miểu thầm thở phào,"Được.
"Mấy giây sau khi đồng ý cô lại nghĩ lại xem vừa rồi anh nói gì. Trợ lý nhiếp ảnh gia hỏi cô chọn váy dạ hội màu gì, nói xong liền đưa hai bộ váy ra cho cô xem. Kiểu dáng và chất liệu của hai bộ váy dạ hội không khác nhau, nhiếp ảnh gia mượn từ bên thương hiệu, là mẫu thiết kế cao cấp mới nhất của mùa thu đông năm nay. Thời Miểu nhìn về phía Mẫn Đình:"Anh mặc áo sơ mi màu gì?"
Mẫn Đình nhìn áo sơ mi trắng mặc trên người, "Màu đen đi.
"Anh nói. Sau đó Thời Miểu chỉ vào bộ bên tay phải của trợ lý:"Cái này đi."
Cô chọn váy dạ hội hai dây màu đen, màu sắc tương đồng với Mẫn Đình.
"Váy màu đen không phải em thường xuyên mặc sao?" Mẫn Đình đề xuất, "Thử sang màu đỏ đi?"
Sau khi Thời Miểu trưởng thành chưa từng mặc mấy màu vô cùng tươi sáng sặc sỡ, thử một lần cũng không phải không thể.
Cô lại nhìn về chiếc váy dạ hội màu đen, cũng thích, quyết định chụp cả hai cái.
Cho dù là màu nào, đều có thể phối với màu đen của Mẫn Đình.
Chụp cảnh đêm phải có bầu không khí, nhiếp ảnh gia bảo trợ lý sắp xếp đạo cụ, rượu vang đỏ, hoa hồng, nến thơm, dùng chiếc bàn gỗ có sẵn ở trên ban công.
Thời Miểu mặc váy dạ hội màu đỏ rực trước, đuôi váy chạm đất, thiết kế bằng lụa cao cấp với những đường xẻ cao.
Đạo cụ vẫn chưa sắp xếp xong, Thời Miểu nằm sấp lên lan can ngắm nhìn biểu tượng của Bắc Thành. Từ trên cao nhìn xuống, dưới bầu trời đêm xanh thẫm, ánh đèn từ muôn nhà đan xen với những ánh đèn neon rực rỡ, lung linh phồn hoa, tựa như ngân hà rơi xuống nhân gian.
Ánh mắt của cô nhìn về phía biểu tượng nhưng suy nghĩ không biết chạy đi đâu.
Mẫn Đình dựa vào lan can, khoảng cách giữa hai người khoảng bốn, năm mươi centimet, nói gần cũng không gần nhưng cũng không tính là cách xa. Anh nghiêng mặt nhìn cô, lời muốn nói đến bên miệng nhưng nhìn thấy cô nhìn xa xăm thất thần nên không làm phiền cô.
Chiếc váy dạ hội cô mặc mang một vẻ đẹp nồng cháy pha lẫn cảm giác lạnh lùng, rực rỡ nhưng không quá phô trương.
Nhiếp ảnh gia quay người nhìn thấy khung cảnh yên tĩnh này, nào còn tâm trạng quan tâm đến việc chỉ đạo sắp xếp nữa. Cầm máy ảnh ở trên ghế lên, dùng tốc độ nhanh nhất trên đời, thậm chí có thể nói là tốc độ sinh tử để chớp lấy khoảnh khắc.
Giây phút này dáng vẻ của cả hai không khó để tạo ra, nhưng ánh mắt của họ khó mà tái hiện lại được trong khoảnh khắc khác.
Chụp xong cả hai người vẫn chưa hề nhận ra.
Nhiếp ảnh gia muốn nói có thể kết thúc rồi.
Anh ta có lời nhắn nhủ với người đã giới thiệu mình đến đây, người giới thiệu anh ta đến chụp ảnh cưới cho Mẫn Đình chính là em rể của Mẫn Đình. Bây giờ có người em rể tận tâm như vậy quả là hiếm thấy.
Đương nhiên mối quan hệ giữa những thành viên trong gia đình quyền quý cũng không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.
7 rưỡi, buổi chụp hình kết thúc.
Thời Miểu đi tắm, tẩy trang, thay quần áo của mình, người cũng trở nên thoải mái hơn.
Tất cả mọi người rời đi, trong nhà lại khôi phục trạng thái yên tĩnh trước đó.
Giường trong phòng ngủ chính có hơi bừa, dì đã dọn qua, thay ga giường mới, gối ôm đặt lại lên ghế sô pha. Tất cả lại quay trở lại dáng vẻ lúc cô vừa mới đi vào nhìn thấy hôm qua.
Thời Miểu cầm túi đến phòng khách, ăn cơm tối xong quay về căn nhà thuê của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!