Chương 29: Nửa đêm rồi cô vẫn chưa dậy

Dịch: Anh Đào.

Người đàn ông rời đi, dưới ánh nắng dịu dàng, trên sân thượng chỉ còn lại một cái bóng bị kéo dài.

Nhìn bóng mình in trên bụi cây và dòng nước róc rách, Thời Miểu cầm cốc nước trái cây lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Chiếc giường trong phòng ngủ chính cũng có một nửa dành cho cô, cô tự nhủ với bản thân, không cần phải mất tự nhiên như vừa rồi.

Cùng lắm hai tuần nữa cô sẽ chuyển vào ở hẳn, hôm nay xem như là ở thử.

Uống xong ly nước trái cây, cô từ sân thượng trở vào nhà, vừa đi vừa buộc gọn mái tóc dài của mình.

Đi ngang qua phòng làm việc của Mẫn Đình, cửa không đóng chặt, để hở một khe nhỏ. Bên trong truyền đến tiếng anh nói chuyện, có lẽ đang họp video.

Đăng ký kết hôn sắp nửa năm, hôm nay dường như mới thực sự mới cảm giác kết hôn.

Thời Miểu đẩy cửa phòng ngủ chính, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sự thanh lịch và trầm ổn trong căn phòng vẫn mang đến cho cô một cú sốc thị giác không nhỏ.

Thứ duy nhất trong phòng có thể gọi là "đồ linh tinh" chính là dây sạc điện thoại của anh trên tủ đầu giường bên trái.

Huống hồ dây sạc điện thoại là vật dụng cần thiết trong cuộc sống của mỗi người, không thể coi là đồ linh tinh.

Chiếc ga giường màu xám khói gần như không có một nếp nhăn, ngay cả những bộ chăn ga bày bán trong các cửa hàng đồ gia dụng cao cấp cũng chưa chắc đạt được độ hoàn hảo như vậy.

Thời Miểu nắm chặt tay nắm cửa, đứng ở cửa chần chừ mãi không bước vào.

Đã quen với kiểu phòng ngủ như vậy, chả trách anh không nhịn được mà phải gấp chăn giúp cô, phải giúp cô dọn dẹp những đồ vứt bừa ở giường trên.

Cô không nhịn được mà suy nghĩ thêm, nếu một ngày nào đó giữa mình và Mẫn Đình có mâu thuẫn, liệu có phải vì cô để giường ngủ bừa bộn, lâu dần anh không thể chịu đựng nổi. Dù sao thì dì cũng không thể lúc nào cũng vào dọn dẹp được.

"Sao lại không đi vào?

"Giọng người đàn ông trầm thấp ở đằng sau vang lên. Thời Miểu quay mặt nhìn qua:"… Đi tham quan trước một chút."

Mẫn Đình nghĩ cô đang đi tham quan tất cả các phòng, liền nói: "Phòng bên cạnh phòng làm việc của tôi là phòng làm việc của em, đã vào xem chưa?"

"Vẫn chưa."

"Nhiều hơn phòng làm việc của tôi hai giá sách, sách của em nhiều."

Cảm ơn khách sáo nhưng cô vẫn nói: "Cảm ơn.

"Từ nhỏ phòng ở trong nhà đã có hạn, tổng cộng chỉ có một phòng làm việc, không ai có phòng làm việc riêng. Cô mở hết cửa phòng ngủ, nhường đường cho anh vào. Anh đi qua người cô, để lại một làn khí lạnh thoảng qua. Mẫn Đình lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo đầu giường, tối qua anh đã xem xong để ở đây, quên cầm về phòng làm việc."Anh họp xong rồi sao?"

Cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh hỏi.

"Vẫn chưa." Mẫn Đình chỉ giường bên trái, nói với cô: "Tôi ngủ bên này.

"Cô biết, bởi vì sạc điện thoại của anh ở bên đầu giường bên trái. Cuộc họp vẫn tiếp tục, Mẫn Đình lấy tài liệu rồi rời đi."Mẫn Đình."

"Sao vậy?" Người đàn ông dừng chân, nhìn vào mắt cô hỏi.

"Có đồ ngủ ở nhà của tôi hay gì không?

"Cô quen với việc thay đồ trong phòng trực nằm ngủ luôn, bởi vì bệnh nhân có thể gặp tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào, mấy phút mặc quần áo đó có thể là thời gian vàng cấp cứu. Thói quen này ở nhà vẫn nên nhớ để thay đổi. Mẫn Đình:"Có, mua cho em rồi. Để ở tủ quần áo nào tôi không nhớ, đều là dì để, em tự tìm đi."

Cuối cùng Thời Miểu cũng bước vào phòng ngủ, đây là không gian riêng tư của anh. Hành động thân mật nhất của cô và Mẫn Đình chính là cô dựa vào vai anh ngủ một giấc, sau đó ở trong đám cưới của Diệp Tây Tồn, bởi vì gặp phụ huynh nên nắm tay hai lần.

Cô và anh vốn dĩ không nên ở bên nhau, là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thời Miểu đi vào phòng thay đồ trước tìm đồ ngủ, tủ quần áo walk

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!