Dịch: Anh Đào.
2 giờ chiều Thời Miểu mới phẫu thuật xong, hôm nay là ngày bận rộn nhất trong tháng 10, từ hôm qua đến bây giờ không được ngủ. Quay về khu điều trị, y tá trưởng nói với cô có người đang đợi cô.
Dù sao cũng không thể nào là Mẫn Đình, bởi vì y tá trưởng đã từng nhìn thấy người thật, nhận ra anh.
"Người nhà bệnh nhân sao?"
"Có lẽ vậy, cô ấy không nói.
"Trong văn phòng có bốn năm người nhà của bệnh nhân, đều đang đợi chủ nhiệm. Thời Miểu nhìn mấy người một vòng, không biết ai đang tìm cô."Bác sĩ Thời.
"Ở trong góc, chỗ mà cô không để ý có người gọi cô. Thời Miểu quay người nhìn qua, hơi ngây người. Khang Lệ đứng dậy, đồng thời hơi mỉm cười gật đầu với cô, đối phương vẫn thanh lịch và tao nhã như trong ấn tượng của Thời Miểu. Người đi đến gần, Khang Lệ:"Ra ngoài nói mấy câu?
"Khang Lệ là mẹ kế của cô, vợ bây giờ của bố. Bình thường bọn họ không qua lại, lúc vẫn còn ở nhà ông bà nội, đón tết mỗi năm một nhà ba người bọn họ sẽ quay về ăn bữa cơm giao thừa, ngày hôm sau lại vội vàng về Thượng Hải. Sau khi ông bà nội rời đi, cô và Khang Lệ mấy năm không gặp nhau. Không có chuyện gấp chắc hẳn mẹ kế sẽ không đến tìm cô. Thời Miểu gật đầu, bước ra khỏi văn phòng đầu tiên. Hai người đi mãi đến chỗ góc cuối hành lang, lần trước cô đứng ở đây vẫn là lúc Diệp Thước tặng quà sinh nhật cho cô."Có chuyện gì vậy dì?"
Với nguyên tắc tiết kiệm thời gian cho đôi bên, Khang Lệ vào thẳng vấn đề: "Dì đến Bắc Thành công tác, vừa hay có thời gian đến đây một chuyến. Nghe bố cháu nói tháng 1 cháu kết hôn."
Bà lấy một phong bì từ trong túi ra, "Chút tấm lòng của dì, chúc cháu hạnh phúc viên mãn.
"Một phong bì thư mỏng, bên trong có lẽ là thứ gì đó kiểu như thẻ. Cho dù là bố dượng Diệp Hoài Chi hay mẹ kế Khang Lệ, trong những chuyện đại sự bọn họ đều là những người lịch sự."Cảm ơn dì, dì có thể qua đây một chuyến đã đủ rồi.
"Tấm lòng nhận lấy, quà quý trọng cô không nhận. Khang Lệ không bao giờ miễn cưỡng làm khó người khác, cáo từ:"Chiều nay dì còn có hẹn gặp khách hàng.
"Tiễn mẹ kế đến cửa thang máy, Thời Miểu không lập tức quay lại văn phòng, cô dựa vào bệ cửa sổ, ở một mình một lúc. Không có chuyện cụ thể phải suy nghĩ, dòng suy nghĩ cứ trôi dạt vô định. Thời Miểu: Hôm nay dì Khang đến bệnh viện tìm con, tặng quà kết hôn nhưng con không nhận. Sau khi soạn xong xem lại một lần mới nhấn gửi cho bố. Hơn mười phút sau bố gọi điện thoại đến. Lần trước gọi điện thoại cho cô là lúc bài luận văn của cô được chọn, bố đặc biệt chúc mừng cô."Alo, bố ạ."
"Hôm nay vẫn tăng ca sao?"
"Vâng ạ."
Trong điện thoại im lặng mấy giây.
"Con gái, bố xin lỗi con."
"Dì cũng không phải đến tìm con gây phiền phức, bố xin lỗi con gì chứ?"
"Không phải chuyện này." Thời Kiến Khâm không nhắc nhiều đến Khang Lệ, ông áy náy là vì năm nay quên mất sinh nhật của con gái, trôi qua lâu như vậy rồi vừa rồi ông mới đột nhiên nhớ ra, năm nay không chúc mừng con gái.
"Hôm sinh nhật con đợi điện thoại của bố mãi đúng không?
"Thời Miểu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện. Thời Kiến Khâm lại xin lỗi:"Bố xin lỗi."
Mấy năm nay cho dù bận như nào ông cũng không quên sinh nhật của Thời Miểu.
Năm đó lúc ly hôn quả thật Thời Miểu còn quá nhỏ, ông có lỗi với con gái. Mỗi năm sinh nhật con bé, sáng sớm ông sẽ gọi điện thoại cho con bé. Mấy năm nay không có ngoại lệ, duy nhất năm nay.
Đêm 23 tháng 7 ông phải cấp cứu cho một bệnh nhân bị phình động mạch chủ, 7 rưỡi sáng mới phẫu thuật xong. Ca phẫu thuật phình động mạch kéo dài gần bảy tiếng, sau đó lại phẫu thuật theo lịch, hôm đó phẫu thuật hai ca liên tiếp.
Sau khi phẫu thuật xong ông ngồi phịch xuống sàn mổ, dựa vào tường ngủ một giấc, sau đó không biết thế nào ông lại hoàn toàn quên mất chuyện đó.
"Miểu Miểu, hôm đó do bố bận quá."
Thời Miểu: "Con cũng nghĩ do bố bận quá, không sao đâu.
"Ngày 23 tháng 7 là một trong số ít những ngày ngoại trừ công việc ra có thể được bố nhớ đến. Bố từng nói, ngày cô trở thành con gái ông làm sao ông có thể quên được. Vậy nên hôm đó cô cứ đợi điện thoại của bố mãi. Thời Kiến Khâm không khỏi lo lắng:"Mẹ con không quên chứ?
"Không thể nào hai người đều quên được. Thời Miểu nói:"Không có, mẹ con nhớ."
"Vậy thì tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!