Chương 26: Anh chuyển vào trước

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu không tưởng tượng ra được cuộc sống sau khi sống chung với Mẫn Đình, thói quen của bọn họ quá khác nhau, đầu tiên chăn trên giường chính là một vấn đề lớn.

Hôm nay anh dọn dẹp giường cho cô, nhìn thấy bừa thành như vậy không biết khi đó có cảm nhận gì.

Kịp thời dừng suy nghĩ lại, dù sao suy nghĩ trước cũng chẳng thay đổi được gì.

Sau khi ăn cơm Mẫn Đình vẫn là người dọn bàn.

Không có dì làm những việc này nên anh tự làm.

Trong khoa tạm thời không bận, cô được một khoảng thời gian thảnh thơi, lấy sổ và bút chì màu ra. Cô đã đồng ý với Mẫn Đình rằng có thời gian sẽ vẽ hình dạng bên ngoài của tim và sơ đồ mạch máu cho anh, tuần này ngày nào cũng bận đến nỗi chưa động bút.

Trước khi đặt bút cô lại ngẩng đầu nhìn người ở đằng sau, chiếc bàn đơn giản vừa rồi hai người ăn cơm đã được dọn sạch sẽ. Mẫn Đình lấy máy tính đặt lên bàn, đang cúi người cắm ổ điện.

Anh mang máy tính qua đây, ở chỗ của cô tăng ca cùng cô.

Máy tính khởi động, Mẫn Đình đi đến tủ lạnh lấy hai chai nước, đặt một chai lên bàn của mình, chai còn lại đưa cho Thời Miểu.

"Cảm ơn.

"Cô giơ tay ra định lấy nhưng lại thấy anh nhìn góc bàn, quên đưa nước cho cô. Thời Miểu nhìn theo ánh mắt của anh, ở góc bàn là bật lửa và thuốc lá cô giữ giúp bệnh nhân giường số 22. Để ở trong văn phòng sợ bị đồng nghiệp nào đó lấy đi hút nên cô để ở trong phòng trực."Của bệnh nhân, không thể hút thuốc, anh ta lại không quản được bản thân làm chậm trễ phẫu thuật nên tôi thu luôn.

Sau khi phẫu thuật xong trả lại cho anh ta.

"Mẫn Đình cầm chiếc bật lửa màu xanh đen ở trên hộp thuốc lên. Phối màu của chiếc bật lửa này là tự thiết kế, chất lượng được lựa chọn kỹ lưỡng, xác suất xuất hiện hai bật lửa tự thiết kế ở trên thị trường không phải không có nhưng tỉ lệ rất thấp. Anh hỏi:"Bệnh nhân họ gì?"

"Họ Lâu."

"Lâu Duy Tích?" Anh gần như chắc chắn.

"Anh biết sao?"

"Tôi biết chiếc bật lửa này, là của tôi."

"…..

"Hóa ra anh tiện tay cầm bật lửa của Thương Uẩn đi, là bởi vì bật lửa của mình bị người khác tiện tay cầm đi mất. Thời Miểu ngạc nhiên:"Lâu Duy Tích là bạn anh sao?"

"Ừ.

"Trùng hợp như vậy. Mẫn Đình lại nói:"Tứ hợp viện em ước nguyện chính là của anh ta.

"Thời Miểu nói với anh Lâu Duy Tích nhập viện sắp được một tuần. Chả trách khoảng thời gian này không thấy anh ta đâu, đến cả Thương Uẩn cũng đang tìm, Mẫn Đình quan tâm hỏi:"Anh ta làm sao thế?"

"Hở van hai lá mức độ nặng."

"Phải sửa hay thay van?"

Thời Miểu nhìn anh hai giây, người bình thường rất ít người biết các từ này. Do bệnh tình của ông ngoại nên có lẽ anh đã bỏ thời gian tìm hiểu.

"Sửa, phẫu thuật của anh ta do chủ nhiệm của bọn tôi làm.

"Nghe Cố Xương Thân phẫu thuật chính, Mẫn Đình yên tâm. Anh cầm bật lửa,"Lâu Duy Tích nằm ở giường nào?"

"Giường 22.

"Trong phòng bệnh, Lâu Duy Tích đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Mấy phút trước con gái gọi điện thoại cho anh ta hỏi tại sao anh ta vẫn chưa đi thăm cô bé. Anh ta chỉ đành nói dối gần đây công ty bận, không đi được, đợi không bận nữa sẽ lập tức đến đó. Con gái muốn gọi video với anh ta, anh ta nói không tiện, đang họp. Con gái hừ hai tiếng, tổn thương nói: Có phải bố có bạn gái rồi không. Đang nghĩ lại đột nhiên ánh sáng trước mắt bị bóng đen chặn mất. Lâu Duy Tích hơi nheo mắt, thật sự nghi ngờ mình đang nằm mơ."Sao cậu ở đây?" Anh ta chống người ngồi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!