Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu ấn mở hình đại diện của Diệp Thước, muốn gửi tin nhắn nói với cậu ta một lần nữa không cần mang đồ ăn qua đây. Soạn xong vài chữ lại xóa đi, cậu ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, chứ không quan tâm cô có cần hay không cần chỗ đồ đó.
Với tính cách đó của cậu ta, muốn làm chuyện gì có ngăn cản cũng không được, nói nhiều cũng vô ích.
Nhét điện thoại vào trong túi, cô lấy một quả táo ở trong tủ lạnh ra, rửa sạch vừa ăn vừa đi đến văn phòng.
Chỉ có một mình Khương Dương ở văn phòng, người đang dựa vào ghế xoay, hai tay để ở đằng sau đầu, chân vắt chéo để lên bàn của mình, nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn biểu cảm của anh ta giống như con cá muối muốn lật người lại nhưng lại dính chảo.
Nghe thấy tiếng động Khương Dương xoay đầu qua, nhìn quả táo trong tay cô nửa ngày, từ ngạc nhiên đến sợ hãi: "Cô ăn táo đều không gọt vỏ à?"
Thời Miểu ngồi xuống trước máy tính, ấn nút mở, nhàn nhạt đáp: "Không có dao gọt hoa quả."
Khương Dương cảm thấy buồn cười, muốn nói nếu như tôi có thể tìm thấy dao gọt hoa quả ở trong phòng trực của cô thì sao?
Đương nhiên thật sự không cần thiết.
Dù sao táo không gọt vỏ cũng không phải anh ta ăn.
Anh ta thật sự chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào sống cẩu thả như Thời Miểu.
Táo không gọt vỏ, ăn mì hộp còn uống nước canh.
Ở trước mặt người khác thì rạng rỡ xinh đẹp, ở nhà lại giống như cái chuồng lợn.
Mặc dù anh ta chưa từng đến nhà cô nhưng tưởng tượng cũng không khác là bao.
Thời Miểu ấn vào hệ thống hồ sơ bệnh án, cảm nhận được anh ta vẫn đang ghét bỏ nhìn quả táo của mình, cô nhìn anh ta một cái:
"Rảnh rỗi như vậy, đã học thuộc hết nội dung nên biết nên gặp trong kỳ thi cấp ba rồi? Những hồ sơ còn thiếu đều bổ sung rồi?"
Khương Dương: "…..
"Một kim đâm trúng mạch m á u. Kỳ thi lần này, khoa ngoại tim mạch bọn họ là khoa được chọn kiểm tra đánh giá toàn diện, tháng chín chính thức kiểm tra đánh giá toàn diện. Anh ta thành thật bỏ chân từ trên bàn xuống, người cũng ngồi thẳng dậy. Anh sột soạt lật tài liệu được in ra ở trên bàn, nhìn chưa được nửa trang giấy đã cảm thấy nhức đầu, mà tiếng nhai táo"rột rột
"ở đối diện càng làm anh ta khó chịu hơn. Khương Dương lại nhìn về phía người phụ nữ ăn táo chưa gọt vỏ:"Sếp Thời, hay là cô đi bổ táo ra, ăn từng miếng nhỏ, âm thanh nhỏ chút.
Hay là cô cho tôi một quả táo."
"…..
"Chưa nhìn thấy người nào muốn ăn mà còn lời lẽ hùng hồn như vậy. Thời Miểu lười quay lại phòng trực, ném chìa khóa qua,"Trong tủ lạnh, anh tự đi lấy đi."
Khương Dương không khách sáo chút nào, bắt lấy chìa khóa sải bước lớn rời đi. Ở hành lang bên ngoài cửa phòng gặp một đồng nghiệp khác trực ca tối nay, hỏi anh ta đang làm gì.
"Đến chỗ sếp Thời kiếm chút gì đó ăn."
Nói rồi lắc lắc chiếc chìa khóa ở trong tay.
"Trùng hợp tôi cũng đói."
Hai người nhập bọn đi qua đó.
Vốn dĩ tủ lạnh của khoa rất nhỏ, Thời Miểu mang một chiếc tủ lạnh từ nhà đến bệnh viện, trong đó toàn là đồ ăn ngon, cả khoa ai cũng biết chuyện này, ngay đến cả viện trưởng Khương cũng nghe nói.
Đồng nghiệp chỉ cần đói sẽ đến tìm cô xin ít đồ ăn, nhưng trước đó Khương Dương bởi vì chuyện sắp xếp ca trực mà đi cáo trạng cô, ngại mở miệng, bây giờ mặt dày hơn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!