Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu ước xong không lập tức quay lại phòng trà của ông chủ, ngồi ở bên tảng đá cạnh ao sen ngắm nhìn đàn cá koi. Hôm nay có gió, ngồi ở dưới gốc cây hải đường cũng không cảm thấy nóng.
Có tiếng bước chân lại gần, cô quay đầu lại.
Người đàn ông đi đến gần, đưa cho cô hai gói thức ăn cho cá.
"Cảm ơn.
"Thời Miểu xé một túi đổ vào lòng bàn tay, chậm rãi thả xuống hồ. Đàn cá koi ở trong hồ ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức lao đến ăn. Mẫn Đình ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài dưới gốc cây, hai chân vắt chéo, nhìn cô thích thú cho cá ăn. Anh chú ý thấy trong tay cô một đồng xu cũng không còn nữa."Đồng xu dùng hết rồi sao?"
"Ừ."
"Có đủ không? Không đủ lại đi đổi thêm chút cho em."
Thời Miểu lại thả thức ăn cho cá vào trong nước, cá koi đầy màu sắc vây lấy cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đủ rồi, trùng hợp đủ dùng cho điều ước cuối cùng."
"Tôi ước năm điều ước.
"Cô nói với anh. Cảm giác cô sẽ không ước những điều dễ dàng có thể thành hiện thực nhưng anh vẫn quan tâm hỏi:"Có điều ước nào tiền có thể thực hiện không?"
"Không có.
"Năm điều ước một cái cũng không có. Thời Miểu nói:"Đều phải dựa vào chính bọn họ, chẳng qua tôi chỉ ước lời chúc phúc, không giúp được điều gì."
Điều Mẫn Đình quan tâm lại là: "Sao không ước một điều ước cho mình?
"Lúc nói anh vẫn luôn nhìn khuôn mặt cô. Thời Miểu nói:"Không.
"Lúc này trưởng kíp mang hai cốc cà phê đến, đằng sau có mấy nhân viên phục vụ đi theo, trong tay còn có quạt điều hòa. Có cà phê đá và quạt điều hòa, Mẫn Đình cảm giác mát hơn nhiều. Trưởng kíp:"Sếp Mẫn, có điều gì cần cứ phân phó."
"Được, làm phiền mọi người rồi."
"Nên làm.
"Bình thường cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Mẫn Đình nhàn nhã ngồi ở trong sân ngắm cá koi, ngược lại thường xuyên cười nhạo ông chủ của bọn họ, ngày ngày ước nguyện với cá koi, mấy cái thành hiện thực rồi? Hôm nay vô cùng kiên nhẫn, nóng như này vẫn còn ngồi ở bên ngoài cùng vợ cho cá ăn. Mẫn Đình đợi Thời Miểu cho cá ăn hết chỗ thức ăn trong tay, đưa cho cô một cốc cà phê đá. Thời Miểu thử một ngụm, cảm giác cà phê ở trong quán cà phê không thể nào so sánh được, chả trách anh lại lái xe xa như vậy đến đây:"Một cốc cà phê rất đắt nhỉ?"
Mẫn Đình:
"Không cần trả tiền. Ông chủ mua căn tứ hợp viện này do tôi giới thiệu." Anh nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhớ ra, "Hạ Ngôn không đưa em đến đây ăn cơm à?
"Hạ Ngôn trong lời anh nói chính là Nghiêm Hạ Ngôn bạn học cấp ba của cô, bà mối thật sự của cô và Mẫn Đình. Lúc đầu chính là Nghiêm Hạ Ngôn giới thiệu bọn họ quen nhau, vậy nên mới có duyên phận vợ chồng của hai người. Hạ Ngôn ở nước ngoài làm dự án, thỉnh thoảng sẽ quay về. Thời Miểu nói:"Không, sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn tôi cũng dần dần không liên lạc nữa, sau này gặp nhau ở bệnh viện mới lại liên lạc nhiều hơn.
"Nghiêm Hạ Ngôn nghe nói cô vẫn còn độc thân, nhiệt tình muốn giới thiệu bạn trai chất lượng cho cô quen biết, sau đó giới thiệu Mẫn Đình. Cô hỏi Mẫn Đình:"Hạ Ngôn thường xuyên đến đây sao?"
Mẫn Đình gật đầu: "Con bé càng tin hồ ước nguyện hơn, hận không thể nằm bò trong hồ ước."
"….."
Mẫn Đình nhấp ngụm cà phê rồi nói: "Dưới đất ước còn không đủ, nghe Mẫn Hy nói con bé còn trèo cả lên cây ước."
"…..
"Trong vô thức Thời Miểu ngẩng đầu nhìn cây hải đường trên đỉnh đầu anh. Mẫn Đình:"… Không phải cây này."
Thời Miểu đột nhiên bật cười, trùng hợp lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, cô cúi đầu uống một ngụm cà phê: "Đợi Hạ Ngôn về tôi mời cô ấy ăn cơm.
"Nói xong cô mượn cớ ngắm cá koi, quay người lại. Thức ăn ở trên mặt nước đã ăn hết sạch, cá lại tản đi, thong thả bơi lội dưới những tán lá sen. Tiếng gió quạt điều hòa là âm thanh duy nhất ở xung quanh."Thời Miểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!