Dịch: Anh Đào.
Chả mấy chốc Thời Miểu nhận được câu trả lời.
Mẫn Đình: Có phải gửi nhầm không?
Thời Miểu:?
Cô không hiểu chuyện gì.
Mẫn Đình: Tôi không đi công tác.
Thời Miểu: "….."
Vậy rốt cuộc là ai đi công tác?
Cô giải thích: Hai tuần nay làm việc liên tục, tôi bận đến hồ đồ nên nhớ nhầm.
Mẫn Đình: Không sao.
Mẫn Đình hỏi: Hôm nay nghỉ sao?
Thời Miểu: Ừ. Hôm nay anh tăng ca không? Buổi trưa có thời gian cùng nhau ăn cơm.
Thứ bảy Mẫn Đình có tăng ca hay không còn phụ thuộc vào việc em gái có về nhà ăn cơm hay không. Chỉ cần em gái Mẫn Hy về nhà công ty có bận đến đâu anh cũng nghỉ ngơi, Mẫn Hy không về anh không bao giờ có ngày nghỉ lễ.
Bố mẹ quanh năm bận rộn chuyện công việc, từ nhỏ trong nhà chỉ có hai anh em. Từ khi Mẫn Hy kết hôn trong nhà càng vắng vẻ hơn, bây giờ cho dù là mới sáng sớm thứ bảy thì anh đã đến công ty rồi.
Mẫn Đình: Có thời gian.
Em muốn đi đâu ăn?
Thời Miểu: Chọn nhà hàng nhiều người một chút đi.
Lần trước hai người ăn cơm ở nhà hàng Michelin ba sao, bữa tối đó nhân viên chỉ phục vụ duy nhất bàn của bọn họ. Thời gian ăn cơm dài, đối với cô mà nói không phải là hưởng thụ.
Năm phút sau Mẫn Đình gửi địa chỉ nhà hàng và bàn đặt trước cho cô.
Thời Miểu: ok
Hai người không thân quen nhau nên cũng không nói chuyện nữa.
Cất điện thoại, xe taxi cũng dừng trước cổng khu nhà.
Khu nhà cách bệnh viện gần, sau khi đi làm Thời Miểu vẫn luôn thuê nhà ở đây. Nhà của anh trai đối diện với cô, ai cũng có không gian riêng tư lại có thể chăm sóc lẫn nhau. Căn nhà ông bà nội để lại cho bọn họ ở một khu khác, đi lại không thuận tiện.
Còn chưa đi đến đơn nguyên*, cô đã nhìn thấy xe của mẹ dừng ở bên cạnh.
(Đơn nguyên*: đơn vị độc lập của công trình xây dựng, được giới hạn quy ước trên diện tích mặt bằng)
Sau đó chỉ nhìn thấy cửa xe đẩy ra.
Mẹ cầm túi đi xuống, từ khí chất cho đến quần áo mọi thứ đều tao nhã và quý phái, có chút không ăn nhập với không khí xưa cũ ở xung quanh. Mẹ đứng ở bên cạnh xe, theo thói quen hơi đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô.
Thời Miểu bước chân nhanh hơn: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây ạ."
Triệu Mạch Nhân: "Bảo dì làm mấy món ăn, buổi trưa mẹ ăn cơm cùng con, mùi vị không ngon bằng lúc vừa nấu xong, ăn tạm vậy.
"Lúc này Thời Miểu mới chú ý đến trong tay mẹ xách một túi giữ nhiệt. Vừa nói chuyện hai mẹ con vừa bước vào đơn nguyên."Mẹ, trưa nay con và Mẫn Đình ăn cơm với nhau, vừa mới hẹn xong. Anh ấy không đi công tác, là con nhớ nhầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!