Dịch: Anh Đào.
Không trùng hợp Thời Miểu lại muốn đi bơi, 9 rưỡi chưa chắc đã về kịp.
Hay là anh lùi xuống nửa tiếng nhé? Khoảng 10 giờ tôi mới có thể về đến nhà.
Mẫn Đình: "Được."
Anh tiện hỏi cô: "Buổi tối ra ngoài sao?"
"Ừ, lâu lắm rồi không có thời gian vận động, trùng hợp tối nay rảnh.
"Xe bus đến, chầm chậm dừng ở nhà chờ. Thời Miểu xếp hàng theo dòng người lên xe:"Xe bus đến rồi, không nói nữa."
Âm thanh phức tạp trong điện thoại truyền đến bên Mẫn Đình, một giây sau cuộc gọi bị ấn tắt, bên tai của anh lập tức khôi phục sự yên tĩnh. Hai người giống như ở hai thế giới khác nhau, vừa rồi ở trong điện thoại anh vẫn chưa kịp hỏi cô ở phòng tập nào.
Mẫn Đình gửi tin nhắn: Địa chỉ? Tôi kết thúc bên này sẽ qua đón em.
Thời Miểu: Chưa chắc đã tiện đường.
Mẫn Đình: Không sao.
Thời Miểu nói với anh địa chỉ hồ bơi, lại nói: Anh không cần qua sớm đâu, tôi muốn bơi thêm một lát.
Mẫn Đình: Ừ.
Bữa tiệc tối nay anh tham gia ở một nhà hàng nhân trong tứ hợp viện, em rể Phó Ngôn Châu tổ chức. Vốn dĩ anh không muốn đi, Phó Ngôn Châu nói, chê mặt mũi tôi không lớn vậy để tôi bảo đích thân Mẫn Hy mời anh đến?
Từ nhỏ đến lớn em gái là điểm yếu tình cảm duy nhất của anh, giờ con bé mang thai, có phản ứng thai nghén, không thể nào để con bé tiếp tục kẹt bị làm khó ở giữa hai người nữa.
Chiếc xe dừng ở cổng tứ hợp viện, Mẫn Đình xuống xe, người phục vụ đợi ở cửa dẫn anh vào.
Trong sân yên tĩnh tao nhã, xuyên qua dải cây hải đường đi trên cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, đàn cá koi đang chơi ở ao sen dưới cây cầu. Chủ của tứ hợp viện nay tin phong thủy, tốn rất nhiều tiền cho việc tạo cảnh quan.
Em gái thích đến đây ăn cơm nhất, người khác qua đây để ăn cơm nhưng con bé lại đặc biệt đến để cho cá ăn.
Con bé không chỉ cho cá ăn mà còn ước nguyện, biến ao sen thành hồ ước nguyện.
Có lần anh từ trong phòng bao đi ra, trùng hợp gặp Mẫn Hy ném một đồng xu ước nguyện, anh nói: Chuyện tự lừa mình dối người như vậy sao em cũng làm chứ? Chi bằng em ước với anh đi.
Chọc tức Mẫn Hy trợn mắt với anh, đi qua bên cạnh anh còn cố ý đụng anh một cái.
Khi đó con bé vẫn chưa kết hôn với Phó Ngôn Châu.
Không biết điều ước đó có liên quan đến Phó Ngôn Châu hay không.
Từ trên cầu đi xuống, bước qua mái hiên dài cổ kính, mấy tiếng cười đùa mà anh quen thuộc truyền từ cửa sổ lưới ra.
Hôm nay bữa tiệc có tổng cộng chín người, anh là người cuối cùng đến.
Người phục vụ đi ở phía trước đẩy cửa phòng bao: "Sếp Mẫn, mời anh."
"Phó Ngôn Châu, anh cậu đến rồi, còn không mau quỳ gối nghênh đón đi.
"Mấy người khác cười trêu chọc."Nghe thấy không đấy?"
Phó Ngôn Châu đang điều chỉnh thực đơn, nói với giám đốc món nào thay thế bằng món nào. Anh ta nói, giám đốc ở bên cạnh ghi lại.
Bên bàn bên kia đột nhiên chế giễu anh ta, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, chỉ người đối diện cửa, ra hiệu cho anh ta lăn khỏi đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!