Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu ngồi bên cạnh Mẫn Đình, chỗ ngồi chuyên thuộc về mình bị chiếm, Phó Ngôn Châu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để bản thân chịu ấm ức ngồi đối diện với Mẫn Đình.
"C h ế t rồi, nến sinh nhật trong nhà dùng hết mất rồi, em quên mua.
"Mẫn Hy chỉ mải làm bánh quen, hoàn toàn quên mất chuyện nến sinh nhật. Thời Miểu vừa muốn nói không có nến cũng không sao, buổi trưa cô đã ước, nhưng lúc này Mẫn Đình lại nói:"Có.
"Nến và quà để cùng một chỗ, ở trong phòng khách, quản gia mang đến. Hai cây nến số"2" và "8", Mẫn Đình cắm lên bánh kem, tiện tay cầm luôn bật lửa ở bên cạnh lên. Chỉ nghe thấy "tách
"một tiếng, sau đó cùng với âm thanh đặc biệt của đá mài, ngọn lửa bùng cháy. Sự chú ý của Thời Miểu bị tiếng vui tai"tách
"vừa rồi thu hút, liếc nhìn chiếc bật lửa trong tay người đàn ông. Hai màu kim cương đen và vàng hồng, cô không hiểu rõ về bật lửa cho lắm, không nhận ra đó là nhãn hiệu nào. Nến được châm lên, Mẫn Hy bảo đợi chút rồi ước nguyện, cô đi lấy điện thoại, đồng thời bảo quản gia tắt giúp đèn ở phòng ăn. Cảm giác nghi thức đối với cô mà nói quan trọng như ăn và ngủ, ước thổi nến sao có thể mở đèn chứ."Anh, anh dựa gần chị dâu một chút, nếu không em không chụp được anh."
Mẫn Đình ngẩng lên: "Em quay ngang điện thoại đi.
"Căn bản không phải quay ngang điện thoại là có thể giải quyết được, là cảm giác khoảng cách giữa hai người. Mẫn Hy không muốn giải thích nhiều, mạnh mẽ ra lệnh:"Anh ngồi qua đi, em không thích quay ngang điện thoại.
"Thân là người cưng chiều em gái nhất trong vòng, dù sao cũng đã quen đáp ứng với bất cứ yêu cầu nào của em gái, có lý, vô lý. Mẫn Đình đứng dậy, kéo ghế sang bên Thời Miểu nửa bước. Mẫn Hy tìm mấy góc chụp, cuối cùng quyết định:"Anh, anh vẫn nên kéo lại đi. Chụp anh rõ quá sẽ phá vỡ bầu không khí chị dâu đang ước."
"….."
"Anh làm phông nền đi." Mẫn Hy bắt đầu chỉ huy anh trai, bảo anh lùi vào trong ánh sáng mờ ảo bên cạnh, "Có điều anh phải để tay trái gần với bánh kem, tự nhiên chút, em chụp nhẫn của anh vào."
Mẫn Đình lười dịch qua dịch lại, cả người dựa vào ghế, cố gắng tránh xa bên bàn nhất.
"Anh, không được, như vậy vẫn chụp anh rõ quá!" Cô lấy con át chủ bài của mình ra, "Bây giờ em đang ở trong thời kỳ đặc biệt, tốt nhất cái gì anh cũng nhường em đi."
"Anh vẫn nhường em chưa đủ sao?"
Nói đi nói lại Mẫn Đình vẫn đứng lần nữa, kéo ghế về vị trí cũ, sau khi ngồi xuống tay trái để tự nhiên trên bàn, nghịch chiếc bật lửa vừa rồi.
Hai tay Thời Miểu nắm vào nhau để ở dưới cằm, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, thích thú nhìn Mẫn Đình dịch qua dịch lại, hơn nữa còn hoàn toàn làm theo chỉ huy của em gái. Tối nay coi như có thể thấy được mặt vô cùng kiên nhẫn cưng chiều em gái của anh.
Tiếng đàn piano vang lên, Mẫn Hy cười nhìn Thời Miểu: "Chị dâu, chị bắt đầu ước đi."
Điều ước của Thời Miểu rất đơn giản: "Hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon."
Mẫn Đình: "….."
Mẫn Hy cười nói: "Vậy hy vọng tối nay có thể thành hiện thực.
"Thổi nến, quản gia mở đèn lên. Mẫn Đình rút nến xuống, dì đứng ở bên cạnh, trong tay cầm đĩa và dao dụng cụ chuẩn bị cắt bánh, anh giơ tay:"Để con ạ."
Nhân lúc anh trai cắt bánh, Mẫn Hy thêm wechat của Thời Miểu, gửi bức ảnh vừa chụp qua, "Không bật filter, ảnh chụp cam thường đó."
Thời Miểu nhấn xem từng bức ảnh, trong ảnh cô hơi cúi đầu mắt nhắm lại. Trong ánh sáng lờ mờ cô hiếm khi thoải mái tự tại ở sau chiếc bánh kem hoa hồng. Trong bức ảnh đường nét góc cạnh của Mẫn Đình như ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có người vô cùng quen với anh mới có thể đoán ra.
Mà bàn tay trái đeo nhẫn cưới của anh hiện rõ trong ống kính, xương khớp rõ ràng, phù hợp làm nổi bật nên bầu không khí xung quanh.
Mẫn Đình đưa miếng bánh kem đầu tiên cho Thời Miểu, lại cắt một miếng nữa. Trước tiên anh bỏ hết phần kem ở trên bánh kem đi, chỉ để lại cốt bánh, miếng này đưa cho em gái mình.
"Cảm ơn anh.
"Mẫy Hy giơ hai tay nhận lấy, sau khi mang thai cô không thích ăn kem, chỉ vô ý nhắc qua một lần, không ngờ anh trai lại để trong lòng. Người vẫn luôn im lặng là Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng như đang tán gẫu, hỏi Thời Miểu:"Chị còn có anh trai đúng không?"
Thời Miểu ăn bánh kem gật đầu: "Đúng vậy, ở khoa ngoại thần kinh bệnh viện chúng tôi."
"Chị kết hôn chớp nhoáng anh trai chị không tức giận sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!