Dịch: Anh Đào.
Mẫn Đình về nhà xe của em gái đã đỗ ở chỗ đỗ xe.
Dì đang bận rộn trong bếp, Mẫn Hy đang dựa vào ghế sô pha xem điện thoại. Mỗi lần cô về nhà ăn cơm anh trai đều đợi cô ở trong sân, tình huống về đến nhà còn muộn hơn cô như tối nay quả thật là hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng động có người đi vào, cô ngẩng lên đầu khỏi màn hình điện thoại: "Anh tăng ca sao?"
Mẫn Đình: "Không. Đi qua bệnh viện, ở đó mười phút."
"Vậy sao lúc em hỏi anh ở trong điện thoại sao anh lại nói tối nay không có việc gì? Sớm biết anh có hẹn với chị dâu em em đã đổi hôm khác về ăn cơm rồi."
"Hẹn tối mai, trùng hợp đi qua bệnh viện thôi."
Mẫn Hy nghĩ đến thỏa thuận mỗi tháng chỉ gặp nhau hai lần, không nhịn được trách móc: "Anh, anh như này là không có trách nhiệm anh có biết không?
"Mẫn Đình phớt lời lời chỉ trích của em gái, rửa tay xong đi thẳng đến sô pha ngồi xuống. Cầm một túi đồ ăn vặt trong đĩa lên bóc ra, đưa qua. Mẫn Hy chìa một tay ra lấy, đồng thời đặt điện thoại xuống. Mẫn Đình lại xiên một miếng dưa hấu ở trong đĩa đưa cho em gái, Mẫn Hy xua tay:"Vừa rồi em ăn nhiều lắm."
"Không phải anh nói cuối tháng mới có thể xong việc quay về sao, sao lại về trước rồi?
"Cô ăn đồ ăn vặt hỏi. Mẫn Đình chậm rãi bỏ miếng dưa hấu đó vào trong miệng mình, nói:"Ngày mai là sinh nhật Thời Miểu."
"Ồ~" Mẫn Hy cười, kéo dài âm cuối, không tiếc lời khen: "Được đấy, vậy mà lại nhớ sinh nhật chị dâu."
Mẫn Đình:
"Không phải nên sao? Em tưởng anh là Phó Ngôn Châu."
"… Hừ hừ hừ, đừng có giẫm nha. Phó Ngôn Châu chưa bao giờ quên sinh nhật em hết." Mẫn Hy xoa xoa bụng mình,
"Anh, sau này anh nói chuyện chú ý chút, thai giáo rất quan trọng. Đừng để đứa trẻ sau khi sinh ra chỉ nhớ những lời nói xấu về bố nó mà ngày nào người cậu là anh đây cũng nói."
Em gái mang thai sắp ba tháng, Mẫn Đình nghĩ đến tâm trạng của cô, không tranh luận.
Mẫn Hy quay về chính là muốn nói chuyện đám cưới của anh: "Anh với chị dâu định khi nào tổ chức đám cưới?"
Mẫn Đình nói: "Chưa có kế hoạch."
Trước khi đăng ký kết hôn chỉ thỏa thuận trong vòng nửa năm không gặp phụ huynh, còn về việc tổ chức đám cưới hay không, khi nào ở cùng nhau không ai nhắc đến.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Miểu mở mắt đã nhận được một bao lì xì lớn.
Trong nhóm chat gia đình ba người, Thời Ôn Lễ và Triệu Mạch Nhân đều gửi lì xì sinh nhật đến.
Triệu Mạch Nhân hỏi cô: Mẫn Đình biết hôm nay là sinh nhật con không?
Thời Miểu trả lời: Biết ạ, buổi tối đến chúc mừng với con.
Sự lo lắng trong lòng của Triệu Mạch Nhân coi như là yên tâm hơn chút, sự kỳ vọng của bà đối với hôn nhân của con gái và con rể bây giờ đã giảm xuống đến mức có thể chúc mừng sinh nhật lẫn nhau bà đã hài lòng mãn nguyện lắm rồi.
Yêu cầu thấp như này đến chính bà cũng cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng nếu như kỳ vọng cao, ngoại trừ rước thêm phiền muộn cho bản thân ra thì cũng không giúp được gì.
Những ngày này bà đều khuyên bản thân nghĩ thoáng ra một chút, nghĩ đến nhiều chuyện tốt đẹp hơn, không có tình cảm sẽ không dài lâu.
Triệu Mạch Nhân:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!