Chương 6: Giống như một người qua đường lạ lẫm làm chuyện tốt

Lúc tám giờ chính là thời điểm náo nhiệt nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Ngọc đi ra khỏi khu vui chơi, mơ hồ nhìn thấy có một người cầm một cái túi quen thuộc cách đó không xa, ánh mắt cậu bé sáng lên, nhanh chóng chạy về phía cái túi.

Cậu bé một lòng nhớ đến phần pizza mang về cho Thẩm Quang Diệu, nên đã đem những lời căn dặn của Thẩm Nam ném ra sau đầu, cũng quên mất rằng đối với cậu đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đứa trẻ năm tuổi người thấp chân ngắn, đuổi theo người kia đang đi thang cuốn, thế nên càng đuổi theo, chiếc túi càng xa hơn, không lâu sau, cũng biến mất trong biển người qua lại dưới tầng.

Mà chờ đến khi cậu kịp phản ứng, đã không biết mình đang ở đâu, chung quanh chỉ có những người xa lạ đang lui tới và các quầy bán hàng.

Đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, nơi này thật sự quá lớn.

Thẩm Ngọc dựa theo ký ức quay trở lại thang cuốn, cậu cũng không nhớ rõ tầng mấy với tầng mấy, cậu nhìn rồi đi theo những người phía trước, đi hai vòng thang cuốn cũng không tìm được khu vui chơi kia.

Vốn là vừa mới trải qua cảm giác sợ hãi, sợ bị vứt bỏ, lúc này lại ý thức được rằng mình đang lạc đường, không tìm thấy Thẩm Nam, cậu bị doạ sợ đến phát khóc, vừa khóc vừa chạy về phía trước.

Cậu chạy quá nhanh, cũng không nhìn đường, lúc đầu còn thoáng tránh người, nhưng sau đó nước mắt đã che mờ phía trước, không nhìn thấy gì nữa, chạy loạn lên giống như con ruồi không đầu, bỗng nhiên đâm phải một người, té ngã xuống đất.

Khương Nhạn Bắc vừa mới gọi điện thoại, bất ngờ bị va đập một phát vào đùi, cúi đầu nhìn xem, là một cậu bé, đụng vào người khác, bị quăng ngã xuống đất rồi khóc lớn.

Anh giật nảy mình, tranh thủ thời gian ngắt điện thoại, đỡ Thẩm Ngọc cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng hỏi:

"Sao không anh bạn nhỏ? Có bị đau ở đâu không?"

Thẩm Ngọc khóc lắc đầu.

Khương Nhạn Bắc nhìn bốn phía, không nhìn thấy người nhà của cậu bé này ở đâu, lại hỏi:

"Bạn nhỏ à, ba mẹ cháu đâu?"

Thẩm Ngọc lấy mu bàn tay lau nước mắt, nói:

"Bảo cháu chờ ở một chỗ, nhưng cháu lạc đường rồi, không tìm thấy chỗ đó nữa."

Khương Nhạn Bắc nghe kiểu nói chuyện của cậu, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, đứng lên nói:

"Cháu đừng sợ, chú dẫn cháu đến phòng thông báo, để thông báo tìm ba mẹ của cháu nhé."

Bởi vì ngày thường Thẩm Ngọc ít tiếp xúc với người khác, hai người lớn trong nhà cũng rất ít khi giáo dục cậu về vấn đề này, cậu chỉ mơ mơ hồ hồ biết rằng không thể đi với người lạ, nhưng lúc này cậu đã quá sợ hãi, lại mơ hồ hiểu được thông báo là có ý gì, chỉ hơi hơi do dự, sau đó liền khóc sướt mướt đi cùng với Khương Nhạn Bắc. Thẩm Nam xuống cửa hàng quần áo nam tầng dưới mua mấy bộ đồ mới mặc theo mùa cho Thẩm Quang Diệu, lúc đi lên tìm Thẩm Ngọc, phát hiện đứa bé vốn dĩ nên ngồi trên ngựa gỗ nhỏ, đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Trong nội tâm cô thầm cảm thấy hốt hoảng, vội đi hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đương nhiên cũng không quá để ý, chỉ nói là hình như đã đi ra, cô không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian ra ngoài tìm.

Cũng đến lúc này, cô mới ý thức được, bản thân mình để lại một đứa bé năm tuổi ở nơi công cộng xa lạ này, còn không bàn giao với nhân viên phục vụ, là một chuyện không đáng tin cậy đến mức nào.

Người trong trung tâm thương mại phức tạp, một đứa trẻ năm tuổi như vậy, tùy tiện liền sẽ bị người ta ôm đi.

Cô cấp tốc đi quanh tầng lầu này một vòng, không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé của Thẩm Ngọc, thở hồng hộc quay trở lại chỗ cũ, cơ thể dần trở nên lạnh hơn.

Mà trong khoảng cách lạnh lẽo này, chỉ trong một nháy mắt như vậy, trong đầu nảy sinh ra một ác niệm: Nếu như Thẩm Ngọc thực sự bị người ta bắt cóc như vậy, vậy chỉ trong một lần ngoài ý muốn, ngoài ý muốn như vậy có phải cũng chính là một lần giải thoát đối với bản thân mình hay không?

Nhưng ác niệm này cũng chỉ hiện lên trong nháy mắt, liền bị dập tắt trong giây lát. Cảm giác hoảng hốt và bực bội càng ngày càng lớn cùng nhau kéo đến.

Cô cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo lại, ngay lúc cô chuẩn bị đi tìm bảo vệ của trung tâm thương mại, phòng thông báo chợt vang lên một giọng nói rõ ràng:

"Phòng thông báo mới nhận được một cậu bé lạc đường, người nhà của cậu bé mau đến nhận người."

Thẩm Nam sửng sốt một chút, hoàn hồn trở lại, thầm thở phào một cái, tranh thủ thời gian chạy về phòng thông báo.

Phòng thông báo nằm trong một góc của một tầng, cô mơ hồ chạy thẳng một mạch tới. Cửa phòng mở rộng, bên trong căn phòng nho nhỏ, có mấy người mặc bộ đồ của nhân viên công tác, Thẩm Nam cũng không quá để ý, ánh mắt khoá chặt vào người cậu bé đang ngồi trên ghế khóc thút thít, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến.

Thẩm Ngọc nhìn thấy cô xuất hiện, nhảy xuống ghế chạy tới, một đầu đâm vào bên hông cô, ôm chặt lấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!