Ngay từ đầu thấy cảnh này, anh luôn nghĩ khinh miệt, nếu như mình có con hỗn hào như thế, còn không bằng đánh chết bỏ đi. Nhưng mấy lần bắt gặp sau đó, lại sinh ra một chút hâm mộ. Anh biết, Thẩm Nam sở dĩ không sợ náo loạn, đơn giản là ỷ vào có người ba thương mình như thế.
Mà anh thì sao? Nếu cũng giống cô, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm sẽ sớm tuyên bố anh là nỗi sỉ nhục, không lưu tình từ con.
Nhìn như gia đình hoàn mỹ, thật ra có thể không chút ôn nhu. Mà dạng Thẩm gia tạp nham nhưng lại có tình cảm khó đứt.
Bầu không khí bữa cơm này khá tốt, Khương Nhạn Bắc không thể miệng lưỡi trơn tru giống Lý Tư Duệ, nhưng thân sĩ lại lễ phép, khí chất thong dong cũng quen quan tâm đến người khác, dù lần đầu đến nhà làm khách cũng không mất tự nhiên.
Tối mùa đông đến sớm, ăn cơm xong thì ngoài trời đã tối đen. Khương Nhạn Bắc đã ngồi lâu, giúp Thẩm Nam thu dọn xong rồi nhân tiện bảo về.
Thẩm Nam ra ngoài tiễn anh, Thẩm Ngọc cũng hấp tấp theo sau.
"Hôm nay thật phiền anh." Thẩm Nam đứng dưới cái bóng xe tải ngả xuống nói lời cảm tạ tận đáy lòng.
Khương Nhạn Bắc lắc đầu:
"Đừng khách sao, chỉ là tiện tay thôi." Anh ngừng một chút,
"Mà bữa tối nay rất ngon."
Thẩm Nam cười:
"Chỉ là bữa cơm thường ngày thôi."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô một khắc, chỉ vào xe: Tôi đi đây.
Thẩm Nam gật đầu:
"Lái xe cẩn thận một chút."
Khương Nhạn Bắc đi đến bên cạnh xe, đưa tay mở xe, vốn khom người vào ghế lái bỗng anh quay đầu về phía cô.
Đèn đêm sáng tỏ, màu đen trong mắt anh hơi sáng lên, tựa như ngôi sao Khải Minh sáng rực. Thẩm Nam nhìn vào mắt anh, hơi rung động, vô thức hỏi: Còn có việc gì sao?
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, lắc đầu nói khẽ:
"Nghỉ đông tôi rất rảnh, em muốn giúp đỡ gì cứ tìm tôi."
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười:
"Anh đã giúp tôi nhiều, làm sao còn đi phiền anh nữa? Chắc cũng không còn gì cần hỗ trợ đâu."
Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc, nói:
"Em đừng khách khí, tóm lại nếu cần giúp cứ tìm tôi."
Mặc dù Thẩm Nam không cảm thấy cần anh giúp nhưng vẫn gật đầu: Được.
Lúc này Khương Nhạn Bắc mới quay người lên xe, kéo cửa kính lên, vẫy tay với cô, nổ máy xe chậm rãi rời đi. Trong đêm tối, anh nhìn thấy thân ảnh một lớn một nhỏ phía sau dần trở nên mơ hồ, đến khi không còn nhìn thấy nữa mới dời mắt nhìn về trước, nghiêm túc nhìn đường.
Đi vào thôi!
Thẩm Nam nắm tay đứa trẻ bên cạnh.
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay cô, ngóc khuôn mặt nhỏ ngây thơ lên hỏi:
"Chị ơi, chị đang yêu đương cùng anh Khương sao?"
Thẩm Nam giật mình, không thể tin được hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!