Chương 39: Yêu đương cùng anh, hẳn rất hạnh phúc

Thoạt đầu Thẩm Nam đối với Khương Nhạn Bắc trong việc cây cỏ, còn một chút hoài nghi, dù sao anh tựa như phần tử tri thức sống an nhàn sung sướng không vướng bụi trần. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình đã quá lo lắng rồi, thực sự anh rất thành thạo.

Hỏi ra mới biết, từ nhỏ anh đã trồng cây xanh, vườn hoa trong nhà đều chính tay anh trồng.

Cô thường rất ngưỡng mộ người thợ lành nghề tài giỏi, cảm thấy người bạn học này của mình cần phải rửa mắt mà nhìn.

Cửa hàng nhỏ mười mấy mét vuông thật ra cũng chỉ cỡ bàn tay. Cô dán giấy lên tường rất nhanh, sau đó không còn làm được gì nữa, cầm băng dính ngồi nhìn người làm việc.

Thẩm Ngọc cũng không giúp được gì, kéo ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, cùng cô xem thầy Khương kiêm thợ mộc.

Gần đây trời lạnh, hôm nay đã bắt đầu mùa đông nên khó có được thời tiết tốt, mặt trời đã sáng tỏ tựa như hoa nở xuân về.

Khương Nhạn Bắc làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc, tựa như chuyện học lúc trước, đều cực kỳ chăm chú không nghỉ ngơi. Nhanh đến buổi trưa, Thẩm Nam thấy anh đang ngồi xổm trên mặt đất, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi.

Cô lấy khăn giấy định tiến lên lau cho anh, nhưng bỗng dưng nhận ra có chút mập mờ, ánh mắt liếc sang Thẩm Ngọc đang ngồi ôm má, một tia sáng lóe lên, nói khẽ:

"Anh trai toát mồ hôi kìa, em lau cho anh đi."

Thẩm Nam vâng dạ rồi nhận khăn, đi lên trước,

"Anh ơi, em lau mồ hôi cho anh."

Khương Nhạn Bắc quay đầu, nghe lời đưa khuôn mặt tuấn tú đang đầm đìa mồ hôi đến tầm tay đứa bé, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Thẩm Nam đang bình chân như vại xa xa, khẽ cười:

"Em rất giỏi sai vặt em trai nhỉ!"

Thẩm Nam cười: Cũng tạm.

Thẩm Ngọc đang nghiêm túc lau cũng tủm tỉm cười:

"Em rất nghe lời chị."

Thật sao? Khương Nhạn Bắc đùa hỏi:

"Có phải chị rất hay hung dữ với em không? Em sợ nên mới nghe đúng không?"

Quả thật Thẩm Ngọc có hơi sợ Thẩm Nam, nhất là lúc cô tranh cãi với Thẩm Quang Diệu, mỗi lần hai người lớn cãi vã dọa đến nhóc thở mạnh cũng không dám, nửa sợ ba nửa sợ chị.

Bất quá dạo này ba và chị không còn cãi nhau, đối với nhóc cũng ôn hòa, mỗi ngày chị đều nói với nhóc rất nhiều nên không sợ nữa. Mà chị rất ít hung dữ với nhóc, chỉ là trước kia ít dẫn nhóc đi chơi thôi.

Nhóc nghĩ đến chuyện này, lập tức lắc đầu:

"Chị không hung dữ, em cũng không sợ chị, em nghe lời vì em thích chị."

Thẩm Nam hơi sững sờ, không ngờ Thẩm Ngọc sẽ nói như vậy, trái tim cứ ngỡ đã nguội lạnh, tựa như bị người khác tạo nguồn nhiệt để sưởi ấm.

Khương Nhạn Bắc nghe vậy, nhìn biểu lộ trên mặt cô, ôn nhu nói với nhóc:

"Ừm, em ngoan như vậy, chị cũng sẽ thích em."

Thẩm Ngọc nghe anh, hai mắt sáng lên rồi tựa như thẹn thùng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, quay đầu nhìn Thẩm Nam ngây thơ nói:

"Chị ơi, chị thích em sao?"

Thẩm Nam vốn đang ngây người, không chuẩn bị được vấn đề được hỏi như thế, bỗng giật mình.

Cô chưa từng nói với Thẩm Ngọc là thích hay không, không phải không quen biểu đạt mà là dù cho đến bây giờ, cô đã dần hòa giải với oán hận trong lòng mấy năm, cũng có chút bài xích với tình cảm chị em này.

Cô đối với sinh vật nhỏ bé, có thể xem như thích, nếu Thẩm Ngọc chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bình thường, cô sẽ đánh giá cao dáng dấp đẹp mắt của nhóc cùng sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, tất nhiên rất thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!