Chương 35: Bởi vì không muốn trở thành con mồi

Thẩm Nam trong mắt anh thấy được bản thân đầy tự ti mặc cảm.

Thật sự năm đó chuyện Khương Nhạn Bắc giúp cô sửa kế hoạch nghiên cứu đã từng khiến cô có suy nghĩ – nếu vậy thì đi du học thật đi, biến thành người nghiêm túc học hành, giống như anh.

Đôi nam nữ tha hướng đất khách quê người, không chừng sẽ có chút gì nảy nở.

Huống hồ cô cũng chán ghét bản thân năm đó. Hư hỏng, cố chấp, mơ hồ ngập trong phóng túng, điều khiến cô vui vẻ càng ngày càng ít, dưới vẻ xinh đẹp chỉ còn linh hồn mục nát.

Kỳ nghỉ đông kia, mặc dù hai người đều là người thành phố nhưng mãi cho đến gần đến năm mới hai ngày mới về nhà. Hai tuần nửa tháng, cùng nhau lên thư viện rồi ăn cơm, dù không nói với nhau mấy câu, cũng không tính thân thiết nhưng tuyệt đối cũng không phải bạn học xa lạ.

Loại cảm giác này khiến Thẩm Nam rất vui vẻ, dù rất giả tạo nhưng cũng đủ khiến cô ném chuyện Thẩm Quang Diệu cùng tiểu tam lên chín tầng mây.

Nhưng niềm vui giả dối này chỉ kéo dài hai tuần.

Trước năm mới một ngày, dưới sự thiên hô vạn hoán của Thẩm Quang Diệu, Thẩm Nam cuối cùng cũng về nhà. Biệt thự lớn như vậy, ngoài trừ dì giúp việc, chỉ có bọn họ. Thẩm Nam đối với điều này khá hài lòng, cùng Thẩm Quang Diệu trải qua một đêm giao thừa hòa thuận khó có được.

Nhưng đến ngày mồng hai, Thẩm Quang Diệu vẫn dẫn Trần Cần trở về.

Lúc này Trần Cần đã là vợ hợp pháp của ông, trong bụng còn có đứa con, à đó là con trai. Về tình về lý đều không nên ở chung cư ngoài.

Thẩm Quang Diệu cũng không phải người trọng nam khinh nữ, sau khi có con cũng không nghĩ sinh thêm đứa con trai nữa. Nhưng đàn ông Trung Quốc thực chất vẫn có thói hư tật xấu dù ít hay nhiều, huống hồ ông cũng là kẻ có tiền.

Trần Cần bắt được khuyết điểm này, dùng con cái để lấy được thân phận thê tử.

Lần trước Thẩm Quang Diệu đã biết được, lần này dẫn Trần Cần về biệt thự còn mang theo hai vệ sĩ phòng cho con gái mình lại đạp một cước cho người ta vào bệnh viện.

Thẩm Nam biết trong bụng Trần Cần là con trai, lại thấy ba mình cẩn thận đề phòng mình làm chuyện xấu, bỗng nổi điên phá nát cả phòng ngủ.

Sau đó Thẩm Quang Diệu chủ động đề xuất, lập tức tìm luật sư chuyển tám mươi phần trăm cổ phần dưới tên cô, mới lắng lại lửa giận của con gái.

Dù trong chuyện tiểu tam, đầu óc Thẩm Quang Diệu không tỉnh táo lắm, đã đến tuổi tứ tuần cũng xác thực muốn có một đứa con trai nhưng trên phương diện tài sản cũng khá công bằng. Gia tài bạc triệu của Thẩm gia cũng là kết hợp giữa vợ cả và ông, dù là con cái nối dõi tông đường nhưng cũng không thể sánh được, đã tổn hại đến tâm lý của con gái không thể nào tổn hại đến lợi ích nữa.

Thẩm Nam bảo vệ tại sản, cũng chỉ thoáng lắng chút lửa giận. Nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận chuyện Thẩm Quang Diệu lấy vợ sinh con này.

Lúc mẹ qua đời, chí ít nhà vẫn còn, nhưng hôm nay có đôi lớn nhỏ chủ nhân mới ở Thẩm gia, cô bỗng có cảm giác bị vứt bỏ.

Suy nghĩ này khiến nội tâm cô rối bời, muốn làm điều gì đó điên cuồng để mình quên đi nội tâm trống rỗng này.

Chưa đến giữa tháng Giêng, cô rời Thẩm gia về ở khách sạn gần trường.

Khai giảng chính thức, cô đã năm tư, vẫn không biết mình nên làm gì nhưng chắc chắn sẽ không xuất ngoại. Cô muốn ở lại giữ cổ phần trong tay – lúc này cô không nghĩ tới sau đó một năm, cổ phần đã biến thành tro.

Vừa mới một tuần khai giảng, đến đầu tháng ba, lớp tổ chức một buổi du xuân. Thẩm Nam ngẫu nhiên mở biểu tượng chim cánh cụt, nhìn thấy tin tức trong group, người thông báo là lớp trưởng Khương Nhạn Bắc.

Khoảng thời gian này quá hỗn loạn, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện giữa cô và anh. Sau khi thấy thông báo, đầu bỗng lóe sáng, nhanh ghi danh.

Sắp kết thúc bốn năm, đây là lần đầu cô tham gia hoạt động lớp.

Cô nhớ rõ hôm đó thời tiết rất tốt, cỏ xanh khắp nơi, trời quang mây tanh. Lúc cô chạy đến nơi tập trung, mọi người đều tỏ ra rất kinh ngạc.

Lúc này sinh viên năm tư trong trường rất ít, người đi chơi xuân cũng chỉ có mười mấy người. Cô đăng kí đến tận hai ba cái tên, xem chừng chút nữa có thể gọi sai.

Cô cũng không có ý định tụ tập với người khác, từ lúc lên xe đã ngồi bên cạnh Khương Nhạn Bắc, lôi kéo anh nói chuyện. Khương Nhạn Bắc hoàn toàn lãnh đạm như trước đây, chỉ hỏi cô chuẩn bị tài liệu kỹ chưa, cô nói bịa ra đã xong, chỉ còn chờ thư đề cử.

Khương Nhạn Bắc trầm mặc một hồi, nói ngày mai lên thư viện giúp cô làm. Cô giả lả cảm ơn, căn bản không để trong lòng.

Đích đến là núi Vân, khi lên núi thì tính tình đại tiểu thư của Thẩm Nam lại đến, một lúc thì than mệt, một lúc thì chạy như bay thật xa; rồi cả lúc thì ngại đường xá khó khăn, nhất định phải đổi hướng, một lúc sau thấy không thành đòi đổi lại.

Ở trên núi, mọi người không dám tách ra, chỉ đành chiều ý cô, dù nhưng sinh viên giản dị này đều tốt tính cũng bị cô chọc cho phiền phức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!