"Làm việc có mệt không?" Lý Tư Duệ lái xe, nhìn đường ở phía trước, cười nhàn nhạt hỏi.
Cũng tạm ạ. Thẩm Nam thuận miệng trả lời.
"Anh vừa về hai tháng, vốn đinh sau khi ổn định công việc cuộc sống rồi mới đi tìm em, không nghĩ đến ngẫu nhiên gặp mặt, chúng ta quả thật có duyên phận."
Thẩm Nam bật cười.
Lý Tư Duệ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút thâm trầm:
"Thật đúng là cô bé lớn rồi."
Thẩm Nam buồn cười nói:
"Chuẩn bị thành cô bé già rồi."
Lý Tư Duệ bật cười, một lát sau thoáng nghiêm mặt, ngữ khí chân thành nói:
"Nhiều năm rồi anh không về thăm em? Em có trách anh không?"
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười lắc đầu:
"Người trưởng thành đều có chuyện cần làm, em đâu thể trách anh." Cô tạm ngừng,
"Mẹ nuôi có khỏe không?"
Lý Tư Duệ gật đầu:
"Rất khỏe. Thật ra chuyện nhà em, ba năm trước đây bọn anh đã nghe đến ở nước ngoài, mẹ anh rất lo cho em nhưng không có khả năng làm gì cả. Dù sao trong tâm bà vẫn không tha thứ cho quá khứ kia, vẫn oán trách ba của em."
Em biết.
Thẩm Nam gật đầu,
"Lúc trước mẹ em qua đời, mẹ nuôi cãi với ba một trận, nói rằng cả đời này hai nhà sẽ không qua lại với nhau nữa. Dù em là con gái nuôi của mẹ, nhưng vẫn mang họ Thẩm, là con gái của ba em."
Lý Tư Duệ cười bất đắc dĩ:
"Mẹ anh cũng hay để tâm chuyện nhỏ nhặt, thật ra chuyện vợ chồng, người ngoài sao có thể hiểu chứ?"
Thẩm Nam cười nói:
"Cũng không thể nói như vậy, sai đã là sai, anh xem, không phải ba em đang bị báo ứng đó sao?"
Lý Tư Duệ nghe cô nói đến dở khóc dở cười, một lát sau lại hỏi:
"Mấy năm nay cuộc sống em có tốt không?"
Thẩm Nam cười khẽ:
"Dù sao cũng coi như không khá lắm."
Không sao nữa rồi. Lý Tư Duệ nói tiếp,
"Nếu thực sự khó khắn, bây giờ anh về rồi, bù đắp tất cả những gì thiếu trước kia cho em."
Thẩm Nam khẽ cười:
"Anh đâu có nợ gì em, bù đắp gì chứ? Cho là em gọi một tiếng anh trai thật sự sẽ là anh trai em sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!